Phong gia
Bốn người Đường gia ngồi ở ghế sô pha, Đường Duệ gối đầu vai Đường Ý, vừa nghe bên ngoài có giọng nói, Đường Duệ giật mình ngồi thắng dậy "Có phải hay không đã tìm được đứa nhỏ?"
"Chị" Đường Ý thở dài, vỗ nhẹ phía sau lưng cô, "Phong Sính đi tìm, nhất định có thể tìm được, chị đừng nóng vội"
Trong lời nói Đường Ý, mặc dù bảo chị không vội, kỳ thực tim cô đập thình thịch.
Đường ba hút thuốc, nét mặt già nua phía sau làn khói sương mù lượn lờ, ông nhìn ra được lo lắng của hai cô con gái, đương nhiên cũng sẽ không trách móc nặng nề con gái út. Chính ông đi đứng bất tiện, nhưng lúc bảo đi tìm đứa nhỏ, ông cũng khăng khăng theo, chỉ là ông và vợ tình hình giao thông không rõ, muốn tự đi tìm, quả thực như mò kim đáy bể.
Ông ủ rũ, Đường mẹ một bên lau nước mắt, một bên gõ cánh tay ông "Hút, hút, hút, chỉ biết hút thuốc, Gạo trở về ngửi thấy mùi thuốc lá lại khóc"
Đường ba không giống như thường ngày bà ấy nói mấy câu đã mất kiên nhẫn, ông nhíu chặt mày, không nói tiếng nào liền đem điếu thuốc tắt đi.
Lúc Phong Sính đi vào, mùi thuốc lá trong phòng khách đã tan đi không ít, Đường Ý nghiêng đầu, trong nháy mắt dấy lên hi vọng sau khi nhìn thấy sắc mặt anh, lập tức thất vọng.
Đường Duệ lại lần nữa ngồi thẳng người "Phong Sính, có, có tin tức gì không?"
Người đàn ông khóe miệng cuối cùng cũng giãn ra "Có chút manh mối, yên tâm, bọn họ thể đi khỏi Lận An thị, hai ngày này tôi hẳn có thể mang Gạo trở về"
Đường mẹ nghe nói, hướng phía con gái cười cười "Không có việc gì rồi, không có việc gì rồi"
Đường ba trầm mặc một lát, hướng Phong Sính liếc nhìn, muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng "Phong Sính, tôi biết rất nhiều chuyện trước đây, anh,..." Ông dừng một chút, nói tiếp "Nhưng tôi hi vọng anh có thể đừng tính toán"
Phong Sính biết ông lo ngại "Bác yên tâm, Gạo là em cháu, chỉ dựa vào điểm này, cháu nhất định không tổn hại một sợi tóc mang em trở về"
Anh tại đây nói chuyện, Đường Ý đang an ủi chị, anh hướng nháy mắt cô, ý bảo cô ra ngoài.
Hai người một trước một sau đi tới trong sân, Phong Sính đứng ở cửa, hai hàng trụ La Mã làm tôn thêm thân hình thon dài của anh, đẹp đẽ như ngọc, anh một tay bỏ vào túi, ánh mắt hướng về xa xa. Hôm nay mói hết mưa,bùn đất ẩm ướt và mùi cỏ xanh rơi vào chóp mũi, những giọt nước đọng trong suốt trên cành cây, một chuỗi, như hạt châu sa đẹp không sao tả xiết.
Nhưng mà, Đường Ý lại không có tâm trạng thưởng thức mỹ cảnh này, cô đứng trước mặt Phong Sính "Anh gọi em ra, có phải hay không có chuyện riêng nói với em?"
Mắt Phong Sính nhìn cô, Đường Ý căng thẳng trong lòng, hai tay bỗng nhiên giữ cánh tay anh "Sao, làm sao vậy? Chẳng lẽ Gạo..."
Người đàn ông kéo cô lại gần một chút "Chớ suy nghĩ lung tung, không phải" Anh đem cô ôm vào trong lòng mình "Cho người đi điều tra về báo cáo, bọn họ theo dõi hành tung Tần Du Ninh và Tiêu Đằng mấy lần đến cửa hàng mẹ và bé, nhưng cuối cùng, vẫn còn chưa tra được"
"Cái gì?" Đường Ý ngẩng đầu, Tần Du Ninh sảy thai, những thứ kia không thể nào mua cho mình, nếu như để tặng người khác, sao lại phải nhiều lần vào cửa hàng mẹ và bé, "Theo anh, thực sự là Tiêu Đằng?"
"Hắn là người có khả năng lớn nhất"
"Tại sao hắn phải làm như vậy?"
Trong lòng Phong Sính sớm đã có suy đoán "Anh nghĩ, có thể vì quyền nắm cổ phần trong tay chị em"
"Điên rồi" Đường Ý lắc đầu "Đều điên rồi sao?"
Ánh mắt Phong Sính dưới ánh mặt trời chiều, mơ hồ lộ ra mùi máu tanh hung ác nham hiểm "Nếu quả thật là hắn, anh nhất định sẽ bắt hắn trả giá thật nhiều"
Đường Ý nghe nói, chỉ cảm thấy không rét mà run.
Tần gia,
Tiêu Đằng lúc về đến nhà, đã rất trễ.
Tắm rửa xong, người đàn ông ngồi ở mép giường, Tần Du Ninh ở bên kia sô pha nơm nớp lo sợ nhìn hắn, cô biết hắn đang tức giận, Tần Du Ninh đứng dậy, chậm rì rì đi qua.
Tới trước người hắn, Tiêu Đằng ngẩng đầu, bàn tay xòe ra nắm tay cô "Thế nào còn không ngủ?"
"Tiêu Đằng, anh là tức giận em mang đứa nhỏ lưu lại sao?"
Cô đã chủ động nhắc tới vấn đề này, Tiêu Đằng cũng tính toán sẽ nói rõ với cô, hắn để Tần Du Ninh ngồi bên cạnh mình "Du Ninh, đứa bé kia thật sự không phải con chúng ta, đem đứa nhỏ trả lại có được không?"
Tần Du Ninh khẽ cắn môi, nước mắt mờ mịt ở viền mắt, "Tiêu Đằng, anh có thể nói cho em biết, anh là bởi vì không yêu em, mới không thích đứa bé này?"
"Anh nói rồi, đứa nhỏ không phải con của chúng ta" Khẩu khí Tiêu Đằng cường ngạnh một chút, lại làm Tần Du Ninh sợ hãi.
Cô đương nhiên không thể nào tiếp thu sự thực như vậy, tay Tần Du Ninh từ trong lòng bàn tay hắn giãy ra "Em không tin!"
"Du Ninh, em đừng ồn ào"
"Em không ồn ào, đứa nhỏ nếu không phải là con em, vậy con của em ở đâu?"
Lòng ngực Tiêu Đằng nóng nảy, chuyện làm ăn đã đủ phiền lòng, gặp phải tình huống như vậy, làm sao để nói cho cô hiểu rõ đây. Hắn đứng dậy,rời bước đi nhanh, Tần Du Ninh cầm cổ tay hắn "Anh đi đâu?"
"Anh đi xuống lầu một lát"
"Em đi cùng anh"
"Không cần" Khẩu khí Tiêu Đằng rõ ràng không tốt "Du Ninh, mặc kệ em nghĩ thế nào, đứa bé này, anh không muốn"
"Vì sao!" Tiếng nói Du Ninh lộ ra sắc bén, Tiêu Đằng dùng sức gạt tay cô "Anh biết anh không thể giải thích được với em, anh chỉ nói để em cho rõ ràng, nếu em muốn anh và em sau này tốt đẹp, em phải nghe anh"
Hắn đi được mấy bước, Tần Du Ninh muốn lần nữa giữ lấy, lại không thể cầm tay hắn.
Tiêu Đằng đi nhanh rời phòng, một tiếng phịch lớn truyền tới tai cô, Tần Du Ninh như mất hồn ngơ ngẩn ngồi hướng mép giường, cô thích đứa nhỏ, nhưng cô lại yêu Tiêu Đằng, cô vẫn biết, Tiêu Đằng không muốn đứa nhỏ. Mà bây giờ lại tuyên bố ngay trước mặt cô, hai chọn một, chỉ chờ nghe kết quả của cô là gì.
Ngày hôm sau.
Tầng cao nhất công ty Tần Gia
Thân hình Tiêu Đằng cao to đứng ở cửa sổ sát đất, trong tay điếu thuốc đốt hơn phân nửa, hắn cơ hồ chỉ hút hai ba ngụm, lồng ngực dường như bị làn khói trắng kéo căng, bàn tay hắn hướng huyệt thái dương nhẹ đè xuống.
Phong gia bên kia điều tra rất chặt, hắn có loại dự cảm, chuyện đứa nhỏ ở trong tay bọn họ, lừa không được mấy ngày. Chuyện này cùng chuyện trước kia không như nhau, đây là bắt cóc, trong đầu kỳ quái hiện lên lời Tần Du Ninh nói với hắn ngày đó.
Cô nói, đó là nhà của bọn họ, cô sợ hắn không được tự nhiên, cho nên cố ý chuẩn bị nhà mới.
Cô vốn là như vậy, vì hắn mà suy nghĩ.
Tiêu Đằng hung hăng hít một ngụm khói, sau đó đem đoạn còn lại ấn vào gạt tàn.
Hắn mặc áo khoác, đi nhanh ra ngoài.
Lái xe tới bên trong tiểu khu, Tiêu Đằng đi thang máy, hắn không có chìa khóa nhà mới, ấn vang chuông cửa, người mở cửa là Tần Du Ninh, Tiêu Đằng nhìn thấy cô, cũng không thấy ngạc nhiên. Hắn bước nhanh đi vào, đến trong gian phòng ngủ, nhưng cũng không thấy hình bóng đứa nhỏ.
Trở lại phòng khách, Tiêu Đằng hỏi, "Bảo mẫu đâu?"
"Sa thải"
"Sa thải? Đứa bé kia đâu?"
Tay Tần Du Ninh nắm lấy cánh tay hắn "Tiêu Đằng, anh nói anh không thích, em tất cả nghe theo anh, sau này, trong nhà chỉ có hai chúng ta có được không?"
"Em rốt cuộc đem đứa nhỏ đi đâu rồi?"
Sắc mặt hắn làm Tần Du Ninh có chút sợ hãi, cô kinh ngạc không thôi, lúc này mới ấp a ấp úng mở miệng "Em để mấy người hôm trước giúp em có đứa nhỏ kia mang đi"
"Em!" Hai mắt Tiêu Đằng trợn tròn "Bọn họ đâu?"
"Vừa mới, vừa mới đi"
Những người đó, chính là bọn buôn người có tổ chức, chuyện bắt cóc làm thành thạo như vậy, đứa nhỏ một khi đưa lại cho bọn họ, mười phần lại qua tay bán đi. Tiêu Đằng nghĩ tới đây, không khỏi đi nhanh ra ngoài đuổi theo. Tần Du Ninh sợ hãi, cô theo sát phía sau, đưa tay túm ở tay áo Tiêu Đằng "Anh, anh đừng vội, em với anh cùng đi"
"Rốt cuộc là đi khi nào?"
"Vừa mới, em ở dưới lầu đem đứa nhỏ cho bọn họ, em lên lầu, anh liền bấm chuông cửa"
"Đi xe gì có nhìn thấy không?"
Tần Du Ninh vội vàng cùng hắn tiến vào thang máy "Là cỗ xe màu trắng hiện đại, cửa xe bị xước rất nhiều, đầu xe cũng có dấu vết va đụng móp méo"
Tiêu Đằng ấn hướng thang máy, thần sắc hắn căng thẳng, môi cũng mân thành đường thẳng lạnh thấu xương. Tần Du Ninh len lén nhìn hắn "Đứa nhỏ đưa đi, không .... Không tốt sao?"
Hắn không