Giọng nói Đường Ý có một chút gấp, lời nói như vậy lọt vào tai Tiêu Đằng. Hắn lau khóe miệng, thân thể đau đớn đến nỗi không đứng dậy được, nhưng tai hắn không có nghe lầm, xác xác thực thực, Đường Ý nói với Phong Sính chữ yêu này.
Khóe miệng muốn cười, lại cảm thấy vô cùng châm chọc. Trong miệng mùi máu tươi lan tỏa, làm giọng nói hắn khô khốc khàn khàn.
Phong Sính thừa nhận, lúc đó anh thực sự có bối rối.
Ngây ngốc không phân rõ ảo giác.
Đường Ý khóe miệng cong lên, buông tay ra sau đứng trước mặt anh "Anh thực sự không rõ ràng lắm sao?"
Vẻ kinh ngạc và hưng phấn trong đáy mắt Phong Sính giấu kính một diểm không dư thừa, nếu anh thừa nhận, nói một chút không rõ ràng tâm Đường Ý lắm, không chừng bị người chê cười thành thế nào, anh tại đây móc tim móc phổi, vẫn không rõ trong lòng người phụ nữ nhà mình nghĩ thế nào?
Phong Sính là người thông minh, chuyện nói xấu mình tuyệt đối không làm!
Anh giơ ngón tay thon dài lên, sờ sờ cằm, khóe mắt khiêu khích, chân mày giơ cao, dáng vẻ đắc ý, "Anh đương nhiên rõ ràng, lúc nào đầu óc anh quá hồ đồ, em yêu anh, anh so với ai khác rất rõ ràng"
Đường Ý lôi tay anh "Được rồi, đừng đắc ý nữa"
"Anh cũng yêu em"
Đường Ý phất phất tay "Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này" Cô xoay người trở lại bên người Tiêu Đằng "Anh tế nào? Xe cứu thương lập tức tới ngay"
Tiêu Đằng đè lại thắt lưng, tê liệt ngã xuống đất, vẻ nghiêm trọng trên mặt Đường Ý "Có phải đụng bị thương hay không?"
Ánh mắt của hắn liếc nhìn cô, hàm ý một chút cười chế nhạo "Em thật là quan tâm anh? Vẫn sợ anh có chuyện xấu, Phong Sính cũng không thoát khỏi liên quan?"
Đường Ý nghe nói, đáy mắt yên lặng "Tần Du Ninh đâu? Gạo có phải thật ở trong tay hai người?"
Tiêu Đằng không nói lời nào, chỉ là cười, không hề chớp mắt nhìn về phía xa. Đường Ý chú ý tới tay hắn đặt bên hông, ngón tay thon dài, lại vì dùng sức mà tái nhợt, hắn bị đánh lần này khẳng định là rất nặng. Đường Ý ngồi xổm bên người hắn "Anh đừng nhịn nữa, lập tức đi là được"
Mồ hôi hột trên mặt Tiêu Đằng chảy xuống, tiếng hít thở cũng trở nên nghiêm trọng "Chuyện này, cùng Tần Du Ninh không liên quan"
"Tiêu Đằng, anh ôm Gạo đi, thật là vì quyền nắm cổ phần trong tay chị em sao?"
Ánh mắt Tiêu Đằng trợn tròn, tựa hồ hoàn toàn không ngờ Đường Ý sẽ nói ra lời như vậy, hắn khó có thể tin đem tầm mắt khóa chặt Đường Ý "Em chính là nghĩ anh như vậy?"
"Em chỉ là không nghĩ hai người còn như vậy tranh đấu, gạo mất tích, chị em gấp đến độ mất hồn, Tiêu Đằng, đây là phạm pháp anh biết không?"
"Hừ" Tiêu Đằng cười lạnh, không hề đáp lại.
Phong Sính đứng cách đó không xa "Đường Ý, em qua đây"
"Tiêu Đằng, anh nói cho em biết, Gạo rốt cuộc ở đâu?"
Người đàn ông im lặng rất lâu, hai mắt sâu thẳm nhìn về hướng nào đó "Đường Đường, thời gian nếu như quay lại mấy năm trước, em có thể tưởng tượng, sẽ có ngày em chất vấn anh như thế này sao?"
Đường Ý đúng là không tưởng tượng nỗi.
May mà, xe cứu thương đã đến rất nhanh.
Đường Ý khăng khăng muốn đi cùng đến bệnh viện. Tiêu Đằng bị đưa vào phòng cấp cứu, y tá dặn hai người thông báo cho người nhà. Phong Sính nhìn gian phòng trước mặt, Đường Ý đi tới bên cạnh anh "Để em gọi điện cho Tần Du Ninh"
"Em có số điện thoại?"
Đường Ý mở lòng bàn tay ra "Di động Tiêu Đằng, em vừa mới lấy trong xe anh ấy"
Phong Sính cười cười, hướng cô giơ ngón tay cái lên.
Tần Du Ninh nơm nớp lo sợ đợi tin tức, chuông điện thoại vang lên, vừa nhìn thấy dãy số Tiêu Đằng cô kích động không thôi, vội vàng nghe máy "Alo, chồng à"
"Tần Du Ninh, tôi là Đường Ý"
"Cô? Tiêu Đằng ở đâu?"
"Cô đừng gấp, Tiêu Đằng xảy ra tai nạn, đang trong phòng cấp cứu"
"Cái gì?" Tần Du Ninh quá sợ hãi, cô đứng lên "Bệnh viện đó ở đâu"
"Cô đem con của chị tôi đưa đến, nếu không, chúng tôi đầu tiên đưa anh ấy chuyển viện"
Hai người ở trong bệnh viện không được bao lâu, Tần Du Ninh liền ôm đứa nhỏ vội vội vàng vàng chạy đến. Đường Ý đứng thật xa liền chú ý đến đứa nhỏ cô ấy đang ôm, kích động bước nhanh qua, một phen đem đứa nhỏ trong tay Tần Du Ninh tiếp nhận.
"Bảo bảo"
Gạo đang ngủ, trên đầu là mũ xanh da trời Tần Du Ninh mua cho, Đường Ý khom lưng hôn khuôn mặt nhỏ nhắn.
"Tiêu Đằng đâu?" Tần Du Ninh sốt ruột nhìn bốn phía xung quanh.
"Cô đi theo tôi" Đường Ý ôm lấy đứa nhỏ, ở phía trước dẫn đường.
Bên trong phòng bệnh, Phong Sính hai tay khoanh trước ngực, thân thể cao to dựa bên bệ cửa sổ, anh trên cao nhìn xuống chằm chằm người đàn ông nằm trên giường "Tao nghĩ mày ít nhất cũng phải nửa người dưới bị liệt, không ngờ chỉ là bị thương, thật tốt số"
"Mày trái lại rất thất vọng"
"Loại chuyện bắt cóc mày còn làm ra được, đây không phải sự trừng phạt thích đáng đối với mày sao?"
Ánh mắt Tiêu Đằng lạnh lùng hướng Phong Sính trừng "Vậy còn mày? Mày chẳng lẽ chưa từng làm chuyện giống vậy?"
"Mày đang nói tao với Đường Ý?"
Tiêu Đằng lạnh lùng nhếch khóe miệng.
Phong Sính không khỏi mỉm cười, khóe mắt hiện lên vẻ cười đắc ý, anh xòe bàn tay ra, tựa như bàn bạc đủ"Tao với mày không giống nhau, mạng tao cũng không tốt như mày, tao trói Đường Ý lại, kia thì thế nào, chúng tao yêu nhau, mày thì sao? Mày chỉ có thể nằm ở đây 'có bệnh' rên rỉ"
Tiêu Đằng không muốn cùng anh cãi cọ, "Chuyện này, Tần Du Ninh từ đầu đến cuối không biết..."
Cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị đẩy ra, Tần Du Ninh bước nhanh tiến vào, Phong Sính nhìn về phía Đường Ý theo sau, ánh mắt rơi xuống đứa nhỏ trong lòng cô, chân mày anh co rút nhanh cuối cùng cũng giãn ra, đứng dậy đi về phía sau định bế.
Đường Ý hướng anh cười nói "Đang ngủ"
Phong Sính kìm lòng không được vươn tay, đem đứa nhỏ nhận lấy.
"Tiêu Đằng, anh không sao chứ, đừng dọa em" Tần Du Ninh nhào tới trước giường, vén chăn lên không kiểm tra được.
"Anh không sao, chỉ là thắt lưng bị đụng phải, nghỉ ngơi mấy ngày là được"
"Đứa nhỏ là em làm cho người ta ôm đi, cùng Tiêu Đằng một chút quan hệ cũng không có" Tần Du Ninh hiển nhiên ở ngoài cửa trong nháy mắt, nghe thấy hai người nói chuyện, cô đi lên phía trước mấy bước "Tôi lúc nào cũng cho rằng, đứa nhỏ là con mình. Tiêu Đằng bảo tôi trả lại, tôi không chịu. Mãi đến vừa rồi tôi xuống xe trước, đi trong công viên, ý thức của tôi mới đột nhiên trở về, đứa nhỏ không phải con tôi, con tôi không lớn như vậy"
Hiển nhiên, trong đầu Tần Du Ninh vẫn còn chút loạn, cô cố chấp không chịu thừa nhận chuyện mình đã sẩy thai.
Tiêu Đằng lên tiếng ngắt lời cô "Du Ninh, chớ nói lung tung, qua đây"
"Em không nói lung tung, là thật"
Đường Ý đẩy Phong Sính, ý bảo anh đi ra ngoài trước, người đàn ông thấy tình trạng đó, cũng không có ở lại.
Cửa phòng bệnh khép lại, Đường Ý cười cười "Tôi tin lời cô nói"
Tiêu Đằng hướng mắt liếc nhìn cô, không có nói tiếp. Tần Du Ninh trở lại bên giường Tiêu Đằng, cô ngồi bên người hắn, "Anh nói sau này muốn cùng em sống tốt qua ngày, có thật không?"
Đường Ý không nhìn thấy mặt Tiêu Đằng, nửa người hắn bị Tần Du Ninh che khuất, nhưng người đàn ông lại trả lời rõ ràng vô cùng "Đúng"
"Cùng nhau chung sống, cùng nhau đến già phải không?"
"Đúng"
Đột nhiên Đường Ý cảm giác