Áo mặc bị nhấc lên sau, lưng ma sát với mặt gạch trên tường, đã lạnh băng lại cứng rắn, Đường Ý co rúm đầu vai, ngón tay nắm chặt bả vai người đàn ông "Dừng a, bên ngoài có người"
"Người đâu tới?" Phong Sính không quan tâm xung quanh "Đêm nay, chúng ta có thể tận hứng thưởng ngoạn, hảo hảo mà ngắm cảnh"
Đường Ý đương nhiên không quen, cả người cô lui lại, Phong Sính bóp bả vai cô, cơn sóng tình sau khi qua đi, Đường Ý mệt mỏi rã rời dựa hướng anh "Chết đói, có thể ăn cơm tối sao?"
"Ăn còn chưa đủ sao?"
"Phong Sính, anh có thể hay không ở nên chọn thời gian đứng đắn một chút?"
"Tốt lắm" Phong Sính về phía trước đỡ cô, bởi áo sơ mi đã cởi ra, da thịt chạm nhau trong nháy mắt, có loại khoái cảm làm người ta khuây khỏa khoan khoái "Sinh nhật ba em, mang anh theo"
"Không được" vẫn là câu nói kia của Đường Ý, đưa anh đẩy ra sau, cô liền tự mình chỉnh lại áo quần.
Mà trên thực tế, hai chị em Đường gia sớm liền bắt đầu chuẩn bị đi về, đi dạo trung tâm thương mại mua lễ vật, thậm chí còn chọn trứng hỉ, vội vàng mang nhiều đồ kinh khủng, trái lại đem Phong Sính để bên ngoài.
Chờ đến sinh nhật Đường ba, Đường Ý quả nhiên không mang Phong Sính theo, theo xe Đường Duệ cùng nhau, sớm liền trở về quê.
Quê nhà cái gì cũng không thiếu, lúc rãnh rỗi sân bãi rộng rãi, trong phòng phòng ở không đủ mở tiệc, liền làm một lán thật lớn ngay trên sân, rất nhiều bà con hàng xóm thân thích đến hỗ trợ, giết gà mổ trâu, không chút nào khoa trương, cũng bày rượu mừng như thường tổ chức ở trong thôn.
Chân Đường ba tốt hơn nhiều, chỉ là bước đi không thuận tiện lắm, hôm nay mặc bộ áo quần con gái mua cho, cả người có vẻ tinh thần sáng láng. Tiếng cười nói hàng xóm truyền tới tai, một so với một lớn giọng, thật là náo nhiệt. Đường ba cười, ngoài miệng lại nói, "Hoa đồng tiền này làm gì, nhà ai sinh nhật lại huy động nhiều người như vậy"
"Ba, ba có thể a, lúc này sẽ phải dùng tới". Đường Ý không cần cười nói.
"Lại học trong ti vi"
Đường Duệ khom lưng tiến đến trước mặt ba "Ba, lập tức sẽ phải chuyển đi nơi khác, tiếp đến cả nhà khẳng định rất bận, con lại muốn xuất ngoại, sau này ở cùng một chỗ rất khó có cơ hội, ba xem một chút, trên thôn nhiều bạn rượu như vậy, ba không tiếc a?"
Đường ba trầm mặt một lát, ánh mắt lộ ra một lại phức tạp, đúng vậy, bỏ được sao? Vốn cho là một đời sẽ ở đây, bây giờ lại sắp đi, người cũng là, đồng bạn từ nhỏ cãi nhau ầm ĩ, đây đó chứng kiến những năm tháng trẻ tuổi, lại lần lượt trở nên già cả, ông cúi thấp đầu xuống, không biết nên cao hứng hay phiền muộn.
"Lão Đường a!" Một giọng nam to truyền tới tai ông "Ông thực sự là có phúc a, hai con gái đều có khả năng, lại hiếu thuận"
Đường Ý và Đường Duệ gọi bá bá, tuy không phải là bác ruột, nhưng bởi vì quan hệ với trong nhà rất tốt, nên các cô vẫn xưng hô như vậy.
Các cô đi trước chào hỏi khách khứa, đến buổi trưa, sắp mở tiệc, các bạn hàng xóm liền và thường ngày làm bàn rượu mừng, một nhà ra sức giúp trải khăn bàn, bưng thức ăn với rượu lên.
Đường Ý và Đường Duệ ngồi trái phải ba mẹ, vừa mới bắt đầu, còn chưa động đũa, đã nghe thấy ở cửa truyền đến tiếng xôn xao.
"Ô, bánh ngọt cao như vậy a!"
"Mẹ, con muốn ăn..."
"Bà nội, con muốn bề mặt chocolate"
Bọn nhỏ không chịu nổi, hận không thể lập tức bổ nhào tiến lên, Đường Ý theo tiếng nói mọi người nói chuyện nhìn lại, nhìn thấy một chiếc bánh ngọt thật lớn bị đẩy vào, chừng hơn mười tầng, bởi vì sắp xếp đầy bàn, nhìn nơi này có vẻ rất chen chúc, các bạn hàng xóm bắt đầu tự chuyển ghế tựa, để người đưa bánh ngọt qua.
Đường Duệ nhìn Đường Ý "Chúng ta đặt bánh ngọt, không phải nói sau khi ăn cơm được phân nửa mới đẩy vào sao?"
"Chị, cái này không phải chúng ta đặt, chúng ta đặt hai tầng"
"Vậy là ai?"
Người thanh niên trẻ tuổi đẩy bánh ngọt, trên người mặc đồng phục có thương hiệu "Chúc Đường lão tiên sinh phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn"
Đường Ý đang muốn đặt câu hỏi, mắt lại liếc về thân ảnh quen thuộc từ cửa tiến vào, mí mắt cô nhẹ nhảy, tinh tế vừa nhìn, quả nhiên là Phong Sính. Đường Ý giật mình không được, nhưng bây giờ ngăn không còn kịp rồi, Phong Sính đi nhanh tiến vào, rất tự nhiên, thân ảnh thon dài cao ngất hướng bên cạnh bánh ngọt vừa đứng "Bác, sinh nhật vui vẻ"
Bốn chữ chúc phúc vô cùng đơn giản, Đường ba nắm chặt chiếc đũa trong tay.
Đường mẹ cười đứng lên, chỉ là cười cũng mất tự nhiên "Phong Sính tới a, ngồi, mau ngồi xuống"
Phong Sính cũng không khách khí, vừa lúc bên tay trái Đường Ý còn một chỗ trống, anh tùy tiện ngồi.
Không ít trẻ nhỏ vây qua đây ầm ĩ muốn ăn bánh ngọt, Đường mẹ bảo mọi người giúp đi phân phát, trên mỗi bàn bày một phần, bánh ngọt lớn như vậy, cũng là đủ.
Phong Sính tự nhiên cầm đũa lên, thấy người một bàn nhìn mình, anh cười cười, "Ăn a, đồ ăn đều nguội"
Đường ba ở trên bàn vẫn chưa nói gì, nhưng sắc mặt hơi nghiêm nghị một chút, trong lòng mơ hồ cũng lo lắng, Đường Ý liếc ba nhìn, cô không khỏi dựa vào hướng Phong Sính, đè thấp tiếng nói "Không phải không cho anh tới sao?"
"Anh ở nhà một mình, không muốn ăn cơm" Thần sắc anh nghiêm túc, cũng không phải nói đùa, Đường Ý hướng anh nhìn, cuối cùng vẫn không nhiều lời với anh.
Lúc này, có ba năm bạn tốt qua đây mời rượu "Lão đường, người trẻ tuổi kia không phải là người trên tin tức sao? Muốn chúng ta chuyển đi nơi khác, đúng rồi, đều nói công ty đó là của con rể ông mở ra, có đúng không?"
Cậu Đường Ý cũng đi qua đây "Ô, thật đúng là, tiểu tử, vậy cậu vừa xưng hô như thế nào ba Đường Ý kêu bác vậy?"
Nên tới hay là muốn đến, Đường ba mặt lạnh, ông vốn coi trọng mặt mũi, lúc này thông gia gặp nhau giữa các bằng hữu ở đây, ông thật sợ bọn họ biết những chuyện kia của Đường Ý và Phong Sính, "Đứa nhỏ còn nhỏ thôi, lại nói, cái tuổi này cậu ấy kêu tôi là bác cũng không sai biệt lắm"
"Khó mà làm được a, vai vế rối loạn, cậu ấy kêu Đường Duệ một tiếng mẹ nhỏ, sao có thể kêu ông là bác được?"
Đường Duệ nhấp một ngụm nước, lúc này, cũng cắm đầu không nói gì, Đường Ý càng không có gì chống đỡ, tựa như trước ba nói, luôn luôn có một cái hố vừa rộng vừa sâu bày trước mặt bọn họ, khó có thể vượt qua.
Nói một cách thẳng thừng, là không có chuyện lớn gì, thế nhưng khi nói ra, liền cảm thấy dính vào một chút cũng là chuyện lớn.
Phong Sính hai tay chống trên chân mình, nói "Đường Duệ tất nhiên là mẹ nhỏ, nhưng chỉ là quan hệ này thôi, ba cháu mất rồi, nói cho cùng, với cháu duy nhất có con Đường Duệ là quan hệ huyết thống"
Cậu nghe không ra câu này, hàm chứa bao nhiêu yếu tố phản bác "Nhưng, nhưng..."
Lúc này, trên đài truyền đến tiếng thử âm thanh micro, đây cũng là lệ làng, làm tiệc rượu liền gọi một đám người đến vô cùng náo nhiệt, có ca nhạc, cũng có bác gái nắm bắt giọng hát hát những ca khúc được yêu thích.
Sau khi nói mấy lời chúc phúc, bác gái hơn bốn mươi mặc áo mai hồng liền bắt đầu hát, mấy chiếc loa được treo trên thân gỗ của lều, hiệu ứng âm thanh quá kém không nói. Thường thường còn truyền đến một trận phá âm sắc bén, đâm vào màng nhĩ mọi người đau đớn. Rất nhanh, giọng nói dưới cũng không thể nghe thấy, mỗi người chỉ phải kéo căng cổ họng mới có thể trao đổi, mợ