Phong Sính lễ phép đứng dậy: "Cậu, người nói rất đúng. Nào, cháu uống cùng người."
Người cậu dùng sức vỗ vỗ bả vai Phong Sính: "Được, tôi thích cách cậu mời rồi, uống!". Lực tay người này rất lớn, Phong Sính hoài nghi bờ vai của mình cũng bị hắn vỗ cho đỏ lên. Đường cha phía đối diện liếc xéo mắt, không lạnh không nhạt toát ra câu: "Chúng ta ở đâu đều là những người tửu lượng rất tốt, uống rượu tựa như uống nước vậy."
"Chú, tửu lượng của con cũng được lắm đấy." Phong Sính nói xong đưa ngón tay lên nới lỏng cà vạt. Đường Ý không khỏi bối rối, đây cũng không phải là cha cô đang nói đùa. Đặc biệt là người cậu này, bình thường rất hay quấn quít lấy người ta uống rượu, ông ấy thật sự là gặp ai cũng có thể lôi người ta đi uống một chầu. Đường Ý vội vàng đúng dậy theo tới: "Cậu à, Phong Sính tửu lượng không tốt lắm. Đúng rồi, bác con không phải ngồi ở bàn bên kia sao? Bình thường hai người thích nhất ở cùng một chỗ uống rượu còn gì.. "
"Làm sao vậy, còn chưa kết hôn mà, tựa không rời được nữa à? "
Đường cha cũng cùng nói theo: "Cứ để Phong Sính uống cùng cậu con, về sau cơ hội gặp mặt cũng không nhiều."
Phong Sính nghe vậy cũng tự nhiên hiểu ý tứ bên trong, nhấc chén rượu lên khẽ chạm xuống: "Nào, cậu, con mời người."
Người cậu nghe vậy, khuôn mặt đỏ bừng hận khổng thể cười ra hoa: "Được, vậy mới ra dáng chứ, nào!"
Phong Sính uống một hơi hết chén rượu, mặc dù đã chuẩn bị tâm lí nhưng so với rượu đế bình thường vẫn mạnh hơn. Cái cảm giác này vẫn là làm tinh thần hắn chấn động, sau khi nuốt xuống cả người giống như đều muốn thiêu cháy.
Rất khó uống!
Đường Ý lôi kéo ống tay áo Phong Sính: "Mau ngồi xuống, ngồi xuống ăn chút gì đi."
"Đường Ý à, con đứng dậy, để cậu ngồi ở đấy." Hắn nói xong, liền khẽ đẩy bả vai Đường Ý, cô không thể không đứng dậy. Người cậu không chút khách khí ngồi vào chỗ Đường Ý vừa ngồi, giống như là kề vai sát cánh bên cạnh Phong Sính.
"Tôi nói với cậu điều này, tôi lần đầu gặp cậu đã thích, thật sự nếu anh rể không gả Đường Ý cho cậu cũng chớ nóng vội" nói rồi ông lấy vỗ vỗ lồng ngực BA~BA~ "Tôi cũng có đứa con gái đang tuổi lớn xinh đẹp lại hiểu chuyện, cậu có thể đợi tôi gả nó cho..."
Đường cha nghe vậy, không khỏi đem chén rượu bỏ lại lên bàn: "Ngươi nhìn xem ngươi, lại uống say rồi. "
"Em đâu có say, em chính là ưa thích tiểu tử này, anh nhìn xem cái này lớn lên có mắt mũi đấy. "
"Ngươi cho là con ta không có mắt mũi hả?"
"Cái kia không giống với..." Người cậu khó khăn lắm mới tìm được bạn rượu, việc này không thể không khoa trương hay sao? "Cái mũi cùng con mắt này, so với người bình thường không giống, sao mà đẹp như thế này được? "
Đường Ý đứng bên cạnh có chút bất mãn: "Cậu à, em ấy mới 12 tuổi, người cũng không sợ bị mợ lại đây tóm lấy lỗ tai người."
"12 tuổi thì sao? Nó cũng đã ra dáng đại cô nương yêu kiều rồi." bàn tay người cậu rơi xuống đầu vai Phong Sính, kéo Phong Sính lại gần chút ít "Nào, lại uống hai chén."
Động tác này giống như thói quen ngày thường Phong Sính dùng để ôm mĩ nhân, hôm nay bị người cậu này làm như vậy khiến toàn thân Phong Sính không được tự nhiên, Đường Ý liếc thấy mợ cách đó không xa liền đi tới.
Cô cúi người cười tủm tỉm: "Mợ à, vừa rồi cậu nói: Tối nay muốn thi uống rượu so tài cao thấp bảo con nói với mợ một tiếng, lát nữa ở lại đây. "
"So tài, muốn chết rồi!" Mợ ném chiếc đũa, đứng dậy hướng về phía bàn kia mà tới. Bà đến trước mặt người cậu, đưa tay túm lấy chén rượu trong tay: "Ông còn dám ngồi xuống, không phải nói chỉ đi kính rượu thôi sao? Ông nhìn ông xem, đi một chút là thế này à!" Nói xong liền đem cậu kéo trở về.
Đường Ý có thể ngồi lại chỗ cũ, Đường Duệ ôm Gạo trong ngực không khỏi bật cười: "Phong Sính, cậu còn chịu được sao?"
Phong Sính khoát tay, Đường Ý ngồi cạnh đó có thể ngửi thấy mùi rượu trên người Phong Sính: "Không thể uống thì đừng uống."
Phong Sính định mở miệng, lại bị Đường cha cướp lời: "Mới vậy mà đã không được? Cái này gọi gì là tửu lượng."
Phong Sính nghe xong, những lời khác xem ra là không thể nói rồi: "Cháu không sao, vừa rồi mới có vài chén, chút lòng thành."
Trong bữa tiệc, có không ít người thân tới mời rượu, Phong Sính uống bao nhiêu ngay cả bản thân cũng không rõ. Phong Sính một tay chống dưới cằm, Đường Ý lo lắng quan sát: "Anh thật không có việc gì?"
Lúc này, thím nhỏ mang tới một đĩa lớn bánh ngọt: "Nào, ăn nhiều một chút để giải rượu."
Phong Sính có chút say, nhìn thấy trên bánh ngọt có cái gì đó quen thuộc liền cắt một miếng đưa tới tay Đường Ý: "Sinh nhật cha em, dù thế nào cũng phải ăn một miếng bánh ngọt đó."
Đường Ý không chút nghi ngờ nhận miếng bánh đưa đến miệng, vừa mới một ngụm sắc mặt liền đại biến nghiêng thân phun ra: "Ọe------"
Bên trong rõ ràng có sầu riêng mà cô ghét nhất! Trong miệng tràn ngập cái loại hương vị này, cô một tay che miệng thật muốn nhổ ra. Đường mẹ sợ tới mức đặt đũa xuống: "Đây là làm sao vậy?"
Phong Sính gom góp đi qua, đưa tay nắm lấy bờ vai Đường Ý: "Không sao chứ? Lại nhổ ra, phản ứng này sao mà dữ dội vậy?"
Đường Duệ nghe vậy, khẽ nhếch khóe môi trong lời nói có chứa lượng tin tức quá lớn: "Cái gì gọi là lại?"
"Đỡ chút nào chưa?" Phong Sính vội vàng chăm sóc Đường Ý: "Anh thấy cũng không cần giấu diếm, Đường Ý, hôm nay chúng ta hãy nói rõ ràng với chú dì đi."
"Anh nói cái gì đó? Ọe..." Khoang miệng Đường Ý ngập tràn đều là vị sầu riêng, vừa nói một lời càng buồn nôn lợi hại: "Em muốn uống nước."
Phong Sính đem đồ uống đến bên miệng cô: "Anh biết rõ em còn chưa có chuẩn bị tốt. Nhưng đôi khi chính là do không đề phòng, đây là đứa con đầu lòng của chúng ta. Sớm muộn gì cũng phải nói, anh thấy thật sự không cần phải giấu diếm nhiều làm gì."
"Cậu nói cái gì?" Thanh âm Đường cha đột nhiên cao thêm vài phần, Đường Ý cũng mơ mơ màng màng, cô có mang thai hay không không phải cô là người rõ nhất sao? Cô vừa muốn phản bác tay dặt trên đùi gối lại bị Phong Sính hung hăng véo lấy.
"Chú, Đường Ý mang thai." Phong Sính hoàn toàn không có dáng vẻ vừa mới say rượu: "Chúng con cũng là mới biết, được hơn một tháng."
"Các ngươi!"
Đường Ý mồm miệng đều chết lặng, lời nói tới bên miệng nhưng không cách nào nói ra lời, cô muốn tại đây sẽ chọc thủng Phong Sính. Anh như vậy không phải sẽ bị cha cầm chổi đuổi ra khỏi nhà, cô mân nhanh cánh môi, một lời không nói hết lần này tới lần khác trong miệng không tan hết nổi vị khó chịu. Đường cha nhìn thấy cô bộ dạng cố nén nhịn, sắc mặt càng trầm xuống.
Đường mẹ nhìn con gái rồi lại nhìn lại bạn già: "Sao...Như thế nào lại mang bầu thế này?"
"Dì à, cháu cùng Đường Ý tuổi cũng không nhỏ, đều nên kết hôn." Phong Sính lại nói thêm.
"Ai cho phép các ngươi..." Đường cha chỉ chỉ hai người, Đường Ý cúi gằm mặt, Phong Sính nghênh tiếp tầm mắt Đường cha: "Chú, cháu đối với Đường Ý là thật tâm, xin chú đồng ý gả cô ấy cho cháu. Cái thai còn nhỏ, chúng ta nhanh chóng tổ chức hôn lễ...người trong thôn sẽ không ai biết. Tới lúc đó người chỉ cần nói, chúng cháu kết hôn rồi mang thai là được, hoặc là cháu cùng Đường Ý đi đăng kí trước. Dù sao cô ấy cũng là con gái, nếu cứ kéo dài mấy tháng nữa, mặc áo cưới sẽ lộ bụng rồi."
Phong Sính nói trúng điểm yếu của Đường cha khiến đáy lòng ông mềm nhũn. Sĩ diện của ông, con gái chưa lấy chồng mà đã có con, con gái nhỏ mà phải chịu như vậy khó tránh khỏi