Phong Sính rón rén đi vào phòng, ánh trăng bên cửa sổ chiếu vào, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng người nằm trên giường.
Đường Ý hoàn toàn không nghĩ đến Phong Sính sẽ hạ mình tới đây, vậy nên cô thấy mệt cũng tự đi ngủ.
Phong Sính cúi người xuống, vén chăn lên, từ từ nằm xuống bên cạnh Đường Ý.
Anh thật muốn nhìn xem, sáng mai khi thức dậy, Đường Ý phát hiện anh nằm ở đây sẽ có biểu hiện như thế nào.
Đường Ý đặt phòng tiêu chuẩn, có hai chiếc giường, một lớn một nhỏ.
Phong Sính ôm eo Đường Ý, cánh mũi ngửi thấy mùi thuốc khử trùng, lúc nãy từ đại sảnh đi vào đã ngửi được mùi này. Khách sạn này trang bị cũ kỹ, phòng ốc nhỏ hẹp, Phong Sính không thể nằm được nữa, anh sợ không sạch sẽ, đột nhiên cảm thấy toàn thân hơi ngứa.
Phong Sính vội ngồi dậy, bàn tay đẩy vai Đường Ý "Dậy đi".
Đường Ý còn đang say giấc, giọng ngái ngủ "Ai vậy?"
Phong Sính hừ lạnh, cô còn muốn ai ở trên giường của mình?
Anh xoay người bật đèn ngủ trên đầu giường.
Đường Ý bị ánh sáng chiếu vào mắt, hai tay che mắt lại "Ai vậy? Đang ngủ mà".
Giọng nói nũng nịu, vừa nghe đã biết chưa tỉnh ngủ. Phong Sính giữ chặt cổ tay cô, đặt hai tay lên gò má "Nhìn cho rõ xem tôi là ai?"
Cô chớp mắt vài cái, lúc này mới tỉnh táo, thấy rõ người trước mặt, Đường Ý không khỏi cau mày "Sao anh lại ở đây?"
Phong Sính kéo cô đứng dậy, tóc dài lõa xõa trên vai. Cô ngồi bên cạnh anh, đầu óc choáng váng, gương mặt mệt mỏi "Tôi buồn ngủ quá, để tôi ngủ trước đã".
"Còn muốn yên ổn ngủ sao?" Phong Sính đẩy đẩy cô vài cái.
Tóc quất vào mặt làm Đường Ý hơi đau "Buông tôi ra, anh phát điên gì vậy?"
"Chơi trò mất tích thật tốt, chị em chỉ hận không thể đến nhà tôi gây sự. Tôi không cho em ăn không cho em mặc đầy đủ sao? Lại để em chạy đến nơi thế này ngủ?"
Đường Ý bị anh lắc lắc làm cho khó chịu, Phong Sính chế trụ vai cô nhấc lên "Anh nói rõ ràng cho tôi".
Ánh mắt cô khóa chặt trên mặt Phong Sính, anh nheo mắt lại "Tâm tư em đang bất ổn, có phải đã gặp chuyện gì, hay người nào sao?"
"Đúng vậy, tôi đã gặp Tiêu Đằng".
Phong Sính rùng mình, đột nhiên đẩy cô ra.
Đường Ý mất thăng bằng liền ngã xuống giường, Phong Sính lại lôi mạnh chăn ra khiến cô lại lăn xuống đất.
Đường Ý vuốt nơi cánh tay bị đau do té xuống "Phòng này là tôi thuê, anh ra ngoài đi".
"Tôi không đi, cùng lắm thì tôi mua lại chỗ này".
"Phải, Phong Sính anh nhiều tiền, chuyện thích làm nhất chính là đốt tiền".
"Em đang rủa tôi đấy à?"
Đốt tiền?
Đường Ý khó khăn bò dậy, lên giường ngồi.
Phong Sính nhìn nghiêng qua cô, cười nham hiểm "Lúc tối đã gặp Tiêu Đằng sao? Xuân tình nhộn nhạo như vậy".
Đường Ý đối nghịch với anh "Cần gì phải hỏi nhiều như vậy, tôi thấy Phong Sính anh đúng là đoán việc như thần". Cô tiến đến, tựa như muốn chạm vào mặt Phong Sính "Tiêu Đằng đúng là đang qua lại với Tần tiểu thư, trai tài gái sắc, thật xứng đôi".
"Cho nên em mới trốn đến đầy buồn chán một mình?"
"Tôi không đau lòng, tôi chỉ nghĩ, bây giờ Tiêu Đằng đã có Tần tiểu thư làm chỗ dựa, anh muốn làm gì, Tần gia sẽ không bỏ qua. Vậy tôi còn ở bên cạnh anh để làm gì chứ?" Quả thật, vấn đề này đã làm vướng víu Đường Ý hơn nửa đêm.
Sắc mặt Phong Sính chợt trở nên lạnh rét, một chút thời gian hòa dịu cũng không có. Đường Ý cuối cùng cũng hiểu được, cái gì gọi là trở mặt còn nhanh hơn đọc sách.
"Vì vậy, em muốn bỏ đi?"
"Phải, tôi không hiểu, thật sự không hiểu bản thân có gì đặc biệt có thể khiến cho Phong đại thiếu gia là anh giữ lại suốt mấy tháng. Tôi nghĩ không ra vì sao anh còn chưa cho tôi rời đi, không hiểu được vì cái gì tôi lại không có được cuộc sống của chính mình? Nghĩ không ra tôi dường như đã không còn lý do gì ở bên cạnh anh nữa".
"Nhìn trái tim đang rung động của em kìa, Tiêu Đằng đã hứa hẹn với em điều tốt đẹp gì sao? Bộ dạng của em bây giờ còn có thể trở về bên cạnh hắn ta sao? Huống chi, em thật sự không lo lắng những chuyện khác sao? Công việc của em chỉ mới ổn định thôi? Còn có người nhà, nếu biết em đã ở cùng tôi mấy tháng qua thì sao?"
Phong Sính lúc nào cũng bắt thóp được điểm yếu của Đường Ý, đây cũng chính là nguyên nhân anh chắc chắn cô không dám làm loạn.
Đường Ý mím chặt môi, trong mắt có vẻ sững sờ, dáng vẻ cô như vậy giống như đang tập trung suy xét. Phong Sính cười khẽ, cô muốn được đắc ý, anh sẽ để yên sao?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Ý bỗng đến gần Phong Sính, chóp mũi như muốn chạm vào nhau, Phong Sính hơi nheo mắt, khóe miệng khẽ cong lên "Nghĩ đến hậu quả rồi sao? Không sao, tôi chỉ là muốn thức tỉnh em mà thôi. Trước khi tôi chán em, em nên ngoan ngoãn chờ đợi cho tốt. Tôi không muốn sử dụng thủ đoạn gì đùa bỡn em, em cũng biết tôi ghét nhất là làm mấy chuyện như vậy. Bất quá, nếu như em kịp thời suy nghĩ cẩn thận, tôi..."
Đường Ý thở ra một hơi, cố ý phả vào mặt Phong Sính.
"Chết tiệt!" Phong Sính nghiêng mặt xích ra "Em uống rượu sao?"
Lúc này anh mới chú ấy thấy mấy lon bia nằm trên tủ.
Đường Ý nghiêng người, vẫn giả vờ sáp đến Phong Sính "Anh muốn tôi mất việc làm, cùng lắm tôi sẽ về nhà làm ruộng. Về phần người nhà của tôi, sau khi anh nói chuyện này ra, tôi sẽ tố cáo với anh rể rằng anh ép buộc tôi, đây mới chính là sự thật. Tôi mới là người được cảm thông, cho dù ba mẹ tôi biết được cũng là có ý kiến với ba anh. Phong Sính, tôi không muốn quan tâm đến bất kỳ điều gì nữa, anh thích làm gì thì làm đi".
Cô bật cười, trong mắt Phong Sính giống như người thần kinh. Đường Ý ép chặt đầu gối của mình, lại lần nữa hà hơi vào mặt Phong Sính.
Ánh mắt cô mơ màng, buồn cười nhìn chăm chú Phong Sính "Tôi hạ quyết tâm như vậy, anh còn có thể ngăn cấm tôi thế nào?"
Phong Sính lại xích ra, mặt xanh mét "Đừng có thổi hơi vào tôi, miệng đầy mùi rượu, muốn chết sao?"
Đường Ý cười cười khoác tay lên vai Phong Sính "Không chịu được, không chịu được thì anh đi đi".
Nam nhân bắt lấy cổ tay cô, bàn tay đảy vai cô, chợt ấn Đường Ý vào trong chăn.
Cánh tay cô bị anh kẹp sau lưng, đau đến nhíu mày.
Phong Sính kéo lại lưng quần của cô "Đi".
Một tay Đường Ý níu chặt ra giường "Tôi không đi".
"Quay về Ức Cư, tôi đảm bảo tối nay không đụng đến em, được không?"
Đường Ý trừng mắt với anh "Anh cũng không phải chưa từng chạm qua, anh nói đụng hay không đụng có gì khác nhau sao?"
Đầu gối Phong Sính đè xuống giường, cả người chúi về phía trước, Đường Ý cảm giác cơ thể đều bị anh ấn xuống giường.
Anh hạ môi mỏng bên tai cô "Chuyện kia cho em chọn, trở về hay ở tại đây muốn em, lựa chọn đều như nhau".
Cánh tay Đường Ý ê ẩm, không dám lộn xộn, cô nghĩ rất nhanh "Anh không phải rất kén chọn sao? Ở nơi như vậy, anh có thể xuống tay với tay sao?"
"Mau trả lời tôi".
"Tôi sẽ không trở về với anh".
"Được lắm!"
Bàn tay Phong Sính lần xuống sau lưng cô, khiến cho Đường Ý giữ nguyên động tác nằm sấp.
Đường Ý giãy dụa thắt lưng vài cái, Phong Sính giật giật, giường nằm phát ra âm thanh kót két, nam nhân dừng lại một lúc lâu. Lúc này còn chưa bắt đầu đã có tiếng động như vậy, đợi lát nữa không biết còn ầm ĩ dữ dội đến mức nào.
Phong Sính đối với nơi hoan ái, trước giờ luôn rất cầu toàn.
Đây quả thật đang khiêu khích anh đến ranh giới cuối cùng.
Anh có cảm giác giường ngủ không sạch sẽ, chăn không sạch, tất cả vật dụng cũng không được khử trùng tốt, ngay cả không khí xung quanh cũng không được thanh khiết.
Đường Ý rút tay về, xoay người nhìn anh, trong mắt hiện lên vẻ khiêu khích "Chỗ này không thích hợp với Phong thiếu, anh vẫn là nên đi nhanh đi".
Phong Sính khẽ chớp mắt "Tôi còn chưa thử làm qua ở những nơi thế này, không biết chừng có thể tạo nên cảm giác kích thích khác đây".
Coi như anh bất chấp tất cả, muốn cho Đường Ý từ bỏ ý định không tốt trong đầu, lại lần nữa xoay người cô lại.
Đường Ý không ngờ, anh thật sự muốn cô tại đây.
Đường Ý cắn chặt răng, cố nén sự khó chịu, với tay đến đầu tủ "Mang, bao vào..."
"Muốn mang tự em mang!" Phong Sính kéo tay cô lại.
Chiếc giường kia đã sớm lỏng lẻo rồi, không thể chịu được hành động lớn như vậy.
Tiếng động mờ ám vang lên bên tai Phong Sính, thật sự đem đến kích thích không nhỏ.
Anh càng lúc càng hoang dã, càng điên cuồng. Đường Ý vùi mặt vào khủy tay, vất vả chịu đựng đến lúc yên tĩnh, Phong Sính xoay người nằm bên cạnh.
Đường Ý vội đi vào phòng tắm tắm rửa, lúc ra ngoài, thấy nam nhân không có lấy mảnh vải che thân, cứ như vậy nằm trần truồng trên giường.
Anh ngại phòng tắm không sạch sẽ nên không chịu tắm rửa, ngại chăn có mùi lạ cũng không chịu đắp.
Đường Ý lười biếng mặc kệ anh, cô tắt đèn, nằm xuống bên cạnh Phong Sính.
Người đàn ông lăn qua lăn lại, Đường Ý vốn không ngủ được mở mắt ra "Nếu thấy không ngủ được, anh có thể đi".
"Đi đi đi, em còn nói thêm câu nữa, tôi sẽ lại muốn em thêm một lần".
Chó cắn Lã Động Tân. *
Chó cắn Lã Động Tân: không phân biệt tốt xấu; không biết người có lòng tốt. Lã Động Tân là một trong tám vị tiên theo truyền thuyết. Câu này ngụ ý