Đường Ý bị Phong Sính nhét vào ghế phụ.
Đợi anh lên xe, Đường Ý vội vàng hỏi "Chị tôi thế nào rồi?"
"Không biết".
"Đánh nhau lớn lắm sao?"
"Không biết".
Phong Sính mở máy, xe nhanh chóng lao về phía trước.
Đường Ý nắm chặt tay, nghĩ đến Đường Duệ lúc này chắc hẳn rất tuyệt vọng và cô độc. Đường Ý đột nhiên đánh vào bả vai Phong Sính "Tại sao ông ấy lại làm vậy? Chị tôi đang mang thai, chịu đựng bao nhiêu cực khổ để bảo vệ đoạn tình cảm này, ông ấy lại ngoại tình ở bên ngoài?"
Phong Sính sờ sờ bả vai "Cũng không phải là tôi ngoại tình, em hét lên làm gì?"
Đường Ý trong lòng bế tắc cùng bất an, xe chạy được một đoạn, Đường Ý mới để ý đường này không phải đi đến Phong gia.
"Anh dẫn tôi đi đâu đây?"
"Bến tàu".
Đường Ý ngồi nghiêm chỉnh "Tại sao lại đến đó?"
"Sáng nay ba tôi đưa chị em ra biển du ngoạn, hai người lên du thuyền nhưng chuyện ảnh chụp lại bị lộ ra. Bây giờ chị em náo loạn muốn sống muốn chết đòi nhảy xuống biển, không ai khuyên được cô ta".
Đường Ý nghe vậy nôn nóng không chịu được "Ngàn vạn lần đừng để xảy ra chuyện gì, các anh để cho người ta đứng nhìn chị ấy sao?"
"Yên tâm đi, có ba tôi ở đó".
"Bởi vì ông ấy ở đó nên mới xảy ra chuyện!" Đường Ý dốc sức gào to.
Phong Sính nghiêng mặt qua, tức giận liếc cô "Tôi đang chuyên tâm lái xe, đừng có đột nhiên nổi điên lên làm tôi sợ".
Đường Ý nắm chặt tay lại, tâm trí giống như bị ném vào nồi chảo đầy đau khổ, lúc này chị gái cô một thân một mình, lại biết được chồng mình ngoại tình, chuyện lớn như vậy Đường Ý sợ chị ấy nhất thời nghĩ quẩn.
Xe rất nhanh đã đến bên tàu, Đường Ý liền mở cửa xe bước xuống.
Trước mắt có một chiếc du thuyền rất lớn, cô không kịp do dự đã nhảy lên.
Phong Sính theo sát phía sau, Đường Ý vào khoang thuyền tìm người, cô cũng không chú ý tới Phong Sính ở phía sau, du thuyền đã nổ máy tiến về phía trước.
Phong Sính chậm rãi đi đến, Đường Ý tìm vòng quanh không thấy người, cô đến trước mặt Phong Sính "Chị tôi ở đâu?"
"Không có ở đây sao?"
"Nơi này nhiều căn phòng như vậy, đa số đều đã đóng cửa, tôi biết tìm ở phòng nào chứ?"
"Em đến gõ cửa từng căn phòng không phải được rồi sao?"
Đường Ý gấp gáp đến độ trán dính đầy mồ hôi, Phong Sính kín đáo khẽ cười "Em theo tôi đến đây".
Cô biết điều đi theo anh, xa xã nhìn thấy một căn phòng có hai bảo vệ đứng đó, Đường Ý suy nghĩ miên man, có phải chị gái nghĩ quẩn trong lòng nên Phong Triển Niên phái người trông chừng?
Cô lướt qua bên người Phong Sính bước lên, đẩy cửa đi vào, quét mắt một vòng cũng không thấy ai trong đó.
Đường Ý mới vừa nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, bả vai bỗng cảm thấy một lực lôi kéo rất đau. Phong Sính giật túi của cô vứt ngoài cửa, anh bước lên, tay trái ôm chặt cô vào ngực, tay phải móc vào túi quần Đường Ý lấy điện thoại di động rồi lại ném ra ngoài cửa, cho đến khi xác định trên người cô không còn vật gì mới chịu buông ra.
Đường Ý trợn mắt há mồm, nhìn thấy cánh cửa đóng chặt trước mắt cô.
Cô cắn chặt môi, quan sát xung quanh. Nơi này trang trí xa hoa, dù là ở trên du thuyền nhưng khi bước vào căn phòng lại không có cảm giác đang phiêu bạc trên mặt biển. Rèm cửa sổ xen kẽ trắng đen rũ xuống, cùng ánh sáng sàn nhà gỗ kéo đến một chỗ. Đường Ý cười lạnh, ánh mắt lạnh lùng không chút ấm áp nhìn Phong Sính "Chị tôi đâu?"
"Cô ta vừa rồi còn ở đây, có khi nào chịu không nổi kích động đã bỏ đi rồi sao? Cũng có thể nghĩ quẩn trong đầu, đến bệnh viện cũng nên?"
Đường Ý bước nhanh tới cửa, dồn hết sức lực mở cửa nhưng cánh cửa đã bị khóa trái bên ngoài.
"Phong Sính, thả tôi ra".
Giọng nói cô gấp gáp, Đường Ý đã đoán được Đường Duệ căn bản chưa từng đến du thuyền, nhưng khí tin tức lộ ra cô lại không có thời gian suy nghĩ. Đường Ý vô cùng lo lắng "Nếu chị tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không tha thứ cho anh".
Phong Sính đi tới tủ rượu rót một ly.
Động tác của anh thong thả, giống như chuẩn bị tinh chế một tác phẩm nghệ thuật, miệng bình đặt trên ly rượu, nhìn chất lỏng màu đỏ từ eo bàn tay* chậm rãi chảy xuống "Thôi nào, lại đây uống vài tôi vài hớp".
Eo bàn tay: khoảng giữa chữ V giữa ngón trỏ và ngón cái.
Đường Ý bước nhanh tới, giật lấy ly rượu trong tay Phong Sính, cô không chút do dự đổ hết ly rượu vào miệng. Uống xong, cô nghiêng ly "Đã được chưa?"
Phong Sính nhìn cô chăm chú không nói.
Đường Ý lại cầm lấy chai rượu từ tay anh, cô trực tiếp rót mạnh xuống, Phong Sính lạnh nhạt thờ ơ, ý cười nơi đáy mắt cũng dần dần tan đi. Đường Ý uống quá nhanh nên bị sặc, cô nâng tay áo lên xoa xoa, tiếp tục uống nữa.
Phong Sính thấy cổ họng cô dường như không thể nuốt xuống nữa, rượu đỏ không kịp nuốt xuống theo khóe miệng cô trôi xuống, trượt vào trong cổ áo.
Đường Ý nhắm chặt mi mắt, miệng và cổ họng nóng rát giống như bị thương vậy. Phong Sính lẳng lặng đứng đó, muốn xem cô say chết. Ngón tay cầm miệng chai đã trở nên trắng bệch, Đường Ý không uống được rượu, đây chính là đang liều mạng sao.
Phong Sính chịu đựng, thậm chí còn muốn nhấc chân rời đi cho rồi. Nhưng thấy cô hơi nhắm mắt lại, Phong Sính vẫn không nhịn được đè lại cổ tay cô "Ngon lắm sao?"
"Không phải muốn tôi giúp anh uống rượu sao?"
Phong Sính cầm lấy chai rượu, sau đó đột nhiên nện xuống mặt bàn, sắc mặt u ám lướt qua Đường Ý đi đến bên giường ngồi xuống "Mới nhìn thấy một tin