"Buông ra". Đường Ý kiên quyết nói.
"Đói bụng?"
"Tôi cũng không muốn chết ở đây".
Cằm Phong Sính chà chà trên cổ Đường Ý "Tôi sao có thể để cho em chết?"
"Phong Sính, anh cần gì phải giả vờ bộ dạng tốt bụng như vây?"
Đường Ý đẩy Phong Sính ra, đi thẳng đến xe ăn, mở vài cái nắp lên, thức ăn bên trong vẫn còn hơi nóng.
Phong Sính ngồi đối diện với cô, đem rượu đỏ ướp lạnh mở ra, Đường Ý chỉ lo ăn cơm, Phong Sính rót cho cô một ly rượu đầy cô cũng chẳng để mắt đến.
"Dì nhỏ, sao em lại muốn trốn?"
"Tôi không có trốn".
"Lại còn không có?"
Đường Ý cúi thấp đầu, chậm rãi nuốt xuống, sợ ăn quá nhanh khiến dạ dày khó chịu. Cô khó khăn nuốt xuống, mở miệng nói "Vậy anh nói xem, tại sao tôi phải ở bên cạnh anh, tôi cũng không phải là người gì của anh".
Phong Sính nhếch môi, ánh mắt khóa chặt trên gương mặt cô, anh một câu vẫn không nói, chỉ nhìn cô chăm chú đến xuất thần.
Đúng vậy, phụ nữ của Phong Sính nhiều vô kể, thừa hay thiếu một người thì có gì quan trọng?
Sau khi no căng bụng, Đường Ý liền lên giường ngủ.
Đèn mở trong phòng khiến cô không ngủ được. Kéo chăn qua đầu, Đường Ý lăn qua lộn lại cuối cùng lại hé chăn ra quan sát Phong Sính.
Đêm nay anh quả thật không giống với bình thường, cứ im lặng ngồi ở đó, không làm khó cô, không nổi điên lên, chỉ uống rượu mà thôi.
Có lẽ chuyện của Phong Triển Niên cũng làm cho anh xúc động. Dù sao mẹ anh qua đời, Phong Triển Niên lại lần lượt thay đổi phụ nữ, Phong Sính bên ngoài thờ ở lạnh nhạt, trái tim cũng dần trở nên lạnh giá.
Sau nửa đêm, Đường Ý đang mơ màng ngủ, cơ thể bị kéo vào lồng ngực rắn chắc, cô giãy dụa vài cái, nhưng nam nhân mạnh mẽ ấn chặt. Cô cũng không còn sức lực để vật lộn với anh, chỉ có thể để mặc anh.
—
Thành phố Lận An, câu lạc bộ cao cấp nào đó.
Đây là lần đầu tiên Tần Du Ninh đến nơi như thế này.
Cô cảm thấy rất mới mẻ, âm nhạc kích động, ánh đèn mập mờ mà khêu gợi, đối với người chưa từng đặt chân đến nơi này như Tân Du Ninh mà nói, cũng rất hấp dẫn.
Tiêu Đằng gọi rượu cho cô, cô cảm thấy rất ngon, không nghĩ đến tác dụng chậm của nó, dường như không thể chịu nổi. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Du Ninh đỏ rực, vừa nói vừa cười. Tiêu Đằng thấy cô đã say, lúc này mới ôm cô ra ngoài.
Ra khỏi câu lạc bộ, gió lạnh quất vào, Tần Du Ninh lạnh đến mức run rẩy.
Tiêu Đằng cởi áo khoác choàng lên vai cô.
Tần Du Ninh không ngừng cười "Rượu kia rất ngon, thật sự..."
"Em say rồi, đi thôi".
Tần Du Ninh dừng bước không chịu nhúc nhích, hai tay cô ấn vào bả vai Tiêu Đằng "Em, em không say, anh nghe em nói chuyện được không? Tiêu Đằng, anh hãy tin em, em chưa từng thích một người như vậy, cho dù biết quan hệ của anh và Viên Viện, em vẫn không có cách nào từ bỏ. Ba mẹ em không đồng ý em rất khó chịu, tại sao lại muốn em tìm một người môn đăng hộ đối mà không có cảm tình chứ? Em không phải là con gái duy nhất của họ sao? Tần gia vừa không thiếu tiền, em cũng không phải là đứa con phá gia chi tử*, mà anh lại có năng lực, dựa vào đôi tay của mình có gì không tốt?"
*Phá gia chi tử: con, em không lo chính nghiệp, tiêu phí gia sản. Chỉ những người lãng phí tài sản quốc gia.
Tiêu Đằng kéo cô ôm vào lồng ngực "Nhìn em kìa, nói nhiều như vậy lại còn bảo không say?"
"Em thật sự không muốn về nhà, em..."
Bàn tay Tiêu Đằng đè vai cô lại "Được, chúng ta không về, em ngoan ngoãn đi theo anh, không cần nghĩ ngợi gì cả".
Tần Du Ninh say khướt bị đưa vào khách sạn, lễ tân do dự nhìn về phía hai người. Hai tay Tần Du Ninh bám vào cổ Tiêu Đằng, nhìn thấy tình yêu cuồng nhiệt của cặp nam nữ, lúc này lễ tân mới nhẹ nhõm cho thuê phòng.
Lúc Tiêu Đằng làm chuyện này, không hề do dự.
Bởi vì một bước này vốn đã nằm trong kế hoạch của anh, vốn không hề có một sai sót nhỏ.
Anh kiêu ngạo nhưng không tự phụ, thực tế đã không cho anh cơ hội để mở rộng tiền đồ, ngược lại từng bước tước đoạt mọi thứ của anh. Nếu anh không tranh đoạt cả đời này chỉ có thể bị giẫm nát dưới chân.
Thân ảnh hai người quấn quýt nhanh chóng ngã xuống giường. Say rượu mất đi lý trí, thật là một lý do tốt.
—
Hôm sau.
Tiêu Đằng bị Tần Du Ninh đánh thức. Không, phải nói là anh gần như cả đêm không ngủ.
Quần áo bị ném ngổn ngang trên mặt đất, Tiêu Đằng dựa lưng vào đầu giường, khói thuốc quanh quẩn trước mặt anh tạo nên những vòng tròn quái dị mà rối loạn, phảng phất như biến hóa thành một hình bóng quen thuộc, Tiêu Đằng giơ tay bắt lấy gương mặt Đường Ý đang hiện ra trước ngón tay Tiêu Đằng.
Tiêu Đằng nhắm mắt lại, bóng đèn trên tường phát ra ánh sáng vàng óng dịu dàng nhưng cũng chiếu rõ gương mặt hiểm ác của người đàn ông.
Anh liếc nhìn người nằm bên cạnh, Tần Du Ninh ngủ rất say, nằm yên trên giường, gương mặt nhỏ nhắn an tĩnh ẩn chứa ý cười.
Tầm mắt Tiêu Đằng lại đi xuống, nhìn thấy vết tích trên ra giường trắng tinh.
Tần Du Ninh là lần đầu tiên.
Anh cũng thế.
Tiêu Đằng dập tắt điếu thuốc, anh nằm xuống, cánh tay ôm lấy thắt lưng cô gái. Cô hết say rượu cũng nên tỉnh dậy, Tiêu Đằng hôn hít bờ vai cô, Tần Du Ninh cảm giác hơi ngứa, cử động vài cái mở mắt ra.
Thấy rõ người nằm trước mặt, Tần Du Ninh cũng không giật mình, cô thu hồi tầm mắt nhìn lại mình, sắc mặt chuyển sang đỏ hồng, bàn tay nhỏ nhắn theo bản năng che trước ngực.
"Tối qua đã uống say quá". Con ngươi đen bóng của Tiêu Đằng chăm chú nhìn cô.
Tần Du Ninh vội né tránh ánh nhìn của anh "Chuyện kia, anh hối hận sao?"
"Anh làm việc chưa bào hối hận, còn em?"
Tần Du Ninh khẽ cười "Em cũng không hối hận".
Tiêu Đằng tiến đến hôn môi cô "Vốn là anh còn lo lắng, tối qua anh cứ mặc sức uống rượu, nhưng đến khoảnh khắc cuối cùng anh có thể khống chế nhưng anh không muốn kiềm chế, em có biết tại sao không?"
Tần Du Ninh cúi gằm mặt xuống "Tiêu Đằng, vấn đề này anh còn hỏi em..."
Nam nhân không khỏi bật cười, Tần Du Ninh lấy gối ném vào người anh "Ba mẹ em bên kia anh không cần phải lo lắng, nhưng em sợ Viên Viện..."
"Không có gì phải sợ". Tiêu Đằng nói một câu kết thúc chủ đề này, bởi vì trong lòng anh Viên Viện vốn chẳng là gì.
Trong lòng Tần Du Ninh vẫn còn áy này không thôi, cô và Tiêu Đằng đan mười ngón tay vào nhau, hai người đã quan hệ thân mật, cũng đã rõ ràng hơn mà cô cần có quyết tâm để đối kháng với người nhà.
—
Ánh nắng ban mai lấp lánh trên mặt biển hiện lên những con sóng màu vàng óng ánh. Đường Ý ngủ không ngon, cả đêm đều bị Phong ôm vào ngực, muốn trở mình cũng không được.
Xương sống thắt lưng cô hơi đau, chợt nghe tiếng gõ cửa vang lên rất nhỏ.
Dường như sợ quấy nhiễu đến Phong Sính cho nên tiếng động rất nhỏ.
Đường Ý dựng thẳng lỗ tai lên nghe, cô nhẹ nhàng gỡ tay Phong Sính ra, tối qua anh uống rất nhiều rượu nhất định là còn choáng váng. Đường Ý cẩn thận lướt qua Phong Sính, không kịp mang giày chạy ra ngoài cửa.
"Ai vậy?" Cô đè thấp giọng hỏi.
"Xin chào, tôi mang thức ăn đến, xin hỏi có cần đưa vào không?"
Tay Đường Ý đặt trên nắm cửa, nhớ rõ là cánh cửa bị khóa trái, cô hết sức ổn định tâm trạng nói "Vào đi".
Bên ngoài truyền đến tiếng mở khóa, phục vụ đẩy vào, thấy Đường Ý đang đứng ở cửa, tầm mắt cô ta liền hướng đến giường lớn "Phong thiếu..."
"Xuỵt", Đường Ý vội ngăn lại "Tối qua anh ấy rất mệt, để anh ấy nghỉ ngơi thật tốt".
"Vâng".
Đường Ý mở rộng cửa ra, cô khẩn trương đi ra bên ngoài, hai tên vệ sĩ đồng thời quét mắt về phía cô.
Tim cô nảy lên một nhịp, ngón tay chỉ vào trong phòng "Tối qua Phong thiếu uống nhiều quá, tôi ra ngoài hóng gió".
Một tên vệ sĩ nghiêng người qua, rõ ràng là không tin cô.
Tầm mắt hắn rơi xuống đôi chân trần của cô.
Phục vụ lui ra ngoài, Đường Ý cũng không nhanh chân bỏ chạy, với bản lĩnh của cô, sao có thể gây sức ép với hai trên vệ sĩ khỏe mạnh này?
Cô đi tới đóng cửa lại.
Đường Ý bảo phục vụ rời đi trước, đợi cô ta đi xa, Đường ý lấy ngón tay cố ý đè thấp cổ áo mình,