Đường Ý mặc áo ngủ đứng bên ngoài, lúc Phong Sính đứng dậy cô đã phát hiện, tận mắt nhìn thấy Phong Sính đi vào phòng này.
Nữ nhân kia mím chặt môi, ngón tay chỉ vào trong phòng, lúc này cô ta chỉ muốn nằm xuống chiếc giường ấm áp.
Phong Sính không nói gì, cô ta liền lặng lẽ đi qua đó.
Đường Ý hà hơi vào lòng bàn tay, ăn mặc phong phanh như vậy cũng không sợ chết cóng, cô lại ấn chuông cửa lần nữa.
Xem ra, cánh cửa này không mở cô sẽ kiên quyết không đi.
Phong Sính dứt khoát bước vào trong, người phụ nữ kia đang ngồi lau mái tóc ướt sũng trên giường, cô hạ thấp giọng nói "Phong thiếu, anh nhanh đuổi cô ta đi đi, nếu lỡ đánh thức khách phòng bên cạnh sẽ không hay".
Phong Sính ngồi xuống giường, nhưng lại ngại bẩn lập tức đứng lên.
Bây giờ mà tìm người bảo Đường Ý rời đi, cô nhất định sẽ không chịu đi, lại phá hỏng chuyện cũng nên.
Phong Sính suy tính, nên làm thế nào đây?
Cô là gì của anh?
Tại sao lại không mở cửa?
Phong Sính liếc mắt nữ nhân trên giường, mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng anh vẫn đè giọng nói "Đợi sau khi tôi rời đi, cô lập tức ra khỏi đây cho tôi, nếu như bị người khác bắt gặp trong phòng, xem tôi xử lý cô thế nào!".
Động tác lau tóc của cô ta dừng lại "Tôi, bây giờ tôi rời đi phải không?"
Thấy Phong Sính không nói gì, nữ nhân cũng không dám trêu chọc anh, vội vàng đứng dậy thu dọn đồ đạc.
Đường Ý dùng sức ấn chuông.
Nữ nhân sau khi thay quần áo liền núp trong tủ đồ không dám bước ra.
Phong Sính đi thẳng đến cửa, mở cửa ra.
Tay Đường Ý còn đặt trên chuông cửa, bỗng nhiên nhìn thấy người bên trong, cô giật mình ngạc nhiên, vẻ mặt kia giống hệt như người vợ bắt gian chồng mình và tình nhân thuê khách sạn.
Cô vốn cho rằng đánh chết Phong Sính cũng không mở cửa, cho nên khi anh ngang nhiên xuất hiện trước mặt, cô có chút bất ngờ không kịp chuẩn bị.
Phong Sính đi ra ngoài, tầm mắt Đường Ý lướt qua anh nhìn vào bên trong, Phong Sính rất cao khiến tầm nhìn của cô bị hạn chế. Cô tiến lên muốn vào trong bỗng thấy thân ảnh ngăn cản trước mặt, ngay sau đó cả người Đường Ý đều bị Phong Sính vác lên vai, cứ như vậy bị anh khiêng đi.
Đầu vai người đàn ông chạm vào bụng cô, máu chảy ngược xuống, mái tóc Đường Ý bung ra, cô vỗ vào lưng Phong Sính "Làm gì vậy, buông tôi ra, buông ra!"
Phong Sính sải bước về phòng của mình, cửa được mở sẵn, anh nhấc chân lên đạp cửa đi vào.
Đường Ý giãy dụa trên vai anh, Phong Sính vẫn không buông cô ra, anh đi đến giường lớn ném cô xuống đó.
Đường Ý vuốt vuốt mặt, đẩy đống đồ lộn xộn ra, cô chống tay ngồi dậy "Phong Sính, người tôi thấy được là ba anh đúng không?"
"Sao em còn rối rắm cái chủ đề cũ rích này?"
"Nếu không, tại sao anh lại đến căn phòng kia, anh đi giải quyết hậu quả đúng không?", Đường Ý bắt được đúng thóp, bám riết chuyện này không chịu bỏ qua.
Cô muốn đứng dậy nhưng Phong Sính lại chắn ngang trước mặt cô.
"Tránh ra".
"Em không muốn biết vì sao tôi lại qua đó sao".
"Anh sẽ nói thật chứ?"
"Đương nhiên", Phong Sính cúi người xuống, khuôn mặt kề sát Đường Ý "Tôi nhận được lời mời của người phụ nữ kia, đây là khách sạn của tôi, tất nhiên sẽ không để cho loại chuyện như vậy xảy ra, tôi là muốn qua đó dạy dỗ cô ta".
Đường Ý không thể không bội phục bản lĩnh nói dối như hạ bút thành thơ của anh, cô không thể làm được như vậy.
Cô ngoài mặt vẫn tươi cười hỏi "Sao anh không nói là mình đến nhận lời mời đó?"
"Em phải tự tin vào bản thân chứ", Phong Sính vuốt ve khuôn mặt cô "Tôi được em cho ăn no đến khuya, ăn no quá, sao còn có thể làm trên người kẻ khác đây?"
Vẻ mặt Đường Ý đầy chán ghét, đẩy tay anh ra.
Phong Sính cười cười ngồi bên cạnh cô "Không tin em xem đi, cô ta đã đi rồi, tôi bảo cô ta biến đi, sau này cũng đừng đến khách sạn này, làm hại em hiểu lầm tôi, lại hiểu lầm ba tôi, tội danh của cô ta cũng thật lớn".
"Phong Sính, anh đừng xem tôi như đứa con nít ba tuổi, lời anh nói tôi không tin nổi".
"Em nói lại lần nữa?"
Đường Ý giương cao giọng "Lời anh nói, tôi không tin!"
Cô gằn từng chữ, mang theo chút khiêu khích "Anh đã sớm sắp xếp mọi chuyện, còn muốn tôi đi xem sao? Người phụ nữ kia nhất định đã bỏ đi rồi, anh nói cái gì chính là cái đó, anh hẹn hò với người ta, anh muốn làm bậy chuyện gì tôi không xen vào, tôi chỉ không muốn chị của mình trở thành nạn nhân".
Lúc này đã hơn nửa đêm, Đường Ý hoàn toàn không có một chút buồn ngủ.
Mọi sự rối rắm trong đầu cô đều tập trung vào bóng lưng cô đã nhìn thấy.
Sắc mặt Phong Sính dần trở nên lạnh lùng, cô luôn mồm nói không quan tâm đến bất cứ chuyện gì của anh, hai ba câu liền đem anh vứt bỏ sạch sẽ, chị cô bị tổn thương như thế nào thì liên quan gì đến anh?
Đường Ý đứng đậy, muốn đi thay quần áo.
Phong Sính cầm lấy điện thoại bàn trên đầu tủ, dặn dò vài câu.
Đường Ý vừa mới cởi bỏ dây lưng áo choàng đã bị Phong Sính kéo tay lại, anh mang cô bước nhanh ra ngoài, Đường Ý thở gấp chạy bộ theo anh "Làm gì vậy, đi đâu, tôi còn chưa thay quần áo".
Cô bị Phong Sính đẩy vào thang máy, sau đó đi thẳng xuống dưới lầu.
Đến đại sảnh, xa xa nhìn thấy một người phụ nữ bị bảo vệ ngăn lại.
Cô ta tuổi còn rất trẻ, mặc chiếc áo lông thú màu rượu đỏ, đôi chân mảnh khảnh trên đôi giày cao gót. Nhìn thấy hai người bước tới, đầu tóc cô ta vẫn còn hơi rối, lúc vừa rồi đúng là chạy trối chết, cô thuận tay quấn một lọn tóc.
Phong Sính lôi Đường Ý về phía trước "Vị tiểu thư này, cô biết Phong Triển Niên không?"
Sắc mặt cô ta có chút cứng ngắc, vội lắc đầu một cái "Không, tôi không biết".
"Vừa rồi tôi đã cảnh cáo cô, đừng làm loạn ở khách sạn của tôi, bên ngoài có rất nhiều nơi để cô phô diễn cơ thể. Nhưng mà, dì nhỏ của tôi cứ nhất quyết cho rằng cô đi theo ba tôi, hoặc có quan hệ với tôi, cô hãy giải thích đi".
Tầm mắt nữ nhân không khỏi liếc qua Đường Ý, Đường Ý nghe những lời này cô Phong Sính liền lạnh mặt xuống, nhưng cô vẫn nghênh đón ánh mắt của đối phương.
"Phong thiếu", nữ nhân cố gắng bình tĩnh "Chúng ta cũng là có duyên vài lần, tôi sao có thể trèo cao với ngài và Phong tổng chứ?"
"Cô biết là tốt rồi", Phong Sính không khách khí nói.
Sắc mặt người phụ nữ vì vậy mà có chút khó coi.
Dù sao cô cũng là người của Phong Triển Niên, Phong Triển Niên để cô lại khách sạn này không nói, lại còn khiến cô bị sỉ nhục như vậy.
Gương mặt Đường Ý đầy cảnh giác, cô ta không phải không nhận ra, Phong Sính gọi cô là dì nhỏ, cô ấy chính là...
Tầm mắt người phụ nữ rơi xuống cánh tay đang lôi kéo của hai người, Đường Ý để ý đến điều này vội rút tay lại, đối phương lộ ra ý cười ngầm hiểu.
Phong Sính tiến lên mấy bước, đi nửa vòng quanh người phụ nữ, sau đó hai chân dừng lại sau lưng cô ta, anh đặt tay trên vai cô "Nhìn xem, dì nhỏ của tôi vẫn chưa tin, hôm nay nếu cô không làm cho cô ấy tin tưởng cũng đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi nơi này".
Nữ nhân liếc nhìn Đường Ý "Tôi và Phong tổng thật không có gì".
"Mặc kệ có hay là không, có một số việc không thay đổi được, anh rể bây giờ đã có chị của tôi".
Sắc mặt cô ta dần thay