Trường đua xe.
Phong Sính dựa vào chiếc xe thể thao màu xanh đậm, kính mát viền vàng phát ra tia sáng lấp lánh giữa ánh nắng mặt trời, hai tay anh vòng trước ngực, ánh mắt hướng về phía xa.
Người đẹp mang giày cao gót cùng váy ngắn tiến lên, bàn tay hạ trên vai anh "Phong thiếu, anh lần nào cũng thắng, chẳng ai dám đua xe với anh hết".
Phong Sính nghĩ đến tai nạn xe lần trước, thiếu chút nữa anh đã mất mạng.
Anh đẩy người đẹp ra "Mọi người đã đến đông đủ chưa?"
"Chưa đâu, anh Vương đang gọi điện cho từng người".
"Hôm nay có những ai?"
Người đẹp dựa sát vào anh "Vẫn là những người cũ, nhưng mà nghe nói có một tay đua mới".
Ánh mắt Phong Sính sáng lên nhưng vẫn bày ra vẻ mặt mất kiên nhẫn như cũ "Cả đám chậm như rùa, rốt cuộc có tới hay không?"
Nữ nhân thấy thế liền đứng dậy "Phong thiếu, đừng nóng vội, để em đi hỏi anh Vương".
Tiêu Đằng lái xa thẳng đến phía trước, Tần Du Ninh bên cạnh cúi nhìn va li dưới chân "Tiêu Đằng, lời ba em nói anh đừng để bụng".
Nam nhân nắm chặt tay lái, ánh mắt chuyên tâm nhìn phía trước "Anh cũng không định đua xe, chỉ muốn trải nghiệm thử xem thế nào".
Xe tiến vào trường đua xe, có người đặc biệt đến mở cửa xe cho bọn họ.
Phong Sính thoáng nhìn thấy hai người, anh hạ kính mát xuống, ánh mắt nhìn thẳng phía trước.
Lại là Tiêu Đằng.
Tần Du Ninh kéo cánh tay anh, anh Vương liền tự mình đi qua chào hỏi, tầm mắt Tiêu Đằng nâng lên chạm phải Phong Sính, lửa giận trong mắt như những tia sét đánh vào hư không.
Rất nhanh, mọi người cùng đến đông đủ.
Tiêu Đằng kéo tay Tần Du Ninh, đưa cô đến khu nghỉ ngơi bên cạnh "Ở đây chờ anh".
"Em lên xe cùng anh".
"Không được, quá nguy hiểm".
Tiêu Đằng ấn lấy hai vai cô "Em lên xe anh không yên tâm, chờ anh ở đây".
Phong Sính vừa mang bao tay về đi đến xe của mình "Phải cung phụng vị Đại Tôn Phật này cho tốt, đây chính là cơm áo là cha mẹ của anh đấy".
Tần Du Ninh liền biến sắc, như muốn đứng dậy.
"Đừng nhúc nhích", Tiêu Đằng ấn cô xuống "Ngoan ngoãn đợi anh".
"Được".
Trước đây Tiêu Đằng chưa từng tham gia những trận đua xe tốc độ cao kiểu này, tính anh vốn trầm ổn, ngay cả khi lái xe cũng không bao giờ chạy quá tốc độ.
Tần Du Ninh nhìn bóng lưng anh bước nhanh về phía trước, hai tay cô xoắn chặt lại, không khỏi lo lắng. Hôm nay Tần Tuyên Bồi đột nhiên đưa cho anh một va li đầy tiền, nói là để cho anh đấn đây chơi đùa, nếu muốn gia nhập vào Tần gia, cần phải từ từ bồi dưỡng những sở thích xa xỉ.
Tiêu Đằng ngồi vào trong ghế lái, thật ra trong lòng anh hiểu được Tần Tuyên Bồi đang muốn thử lòng can đảm của anh.
Thua, cũng chỉ là mất mặt Tiêu Đằng.
Thắng, còn có thể trút giận những việc buồn nôn mà Phong Sính từng đối với Tần Du Ninh trước đây.
Anh ngồi trong xe, ánh mắt nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn Tần Du Ninh ngồi trong đám người, dáng vẻ sợ hãi bất an, Tiêu Đằng thu hồi tầm mắt nhìn chăm chú vào con đường phía trước. Kể từ ngày anh muốn tiếp cận Tần gia, mỗi một ngày, mỗi một trò chơi, cho dù là trận đấu gì anh cũng không thể thua.
Ba tiếng súng chói tai vang lên, Phong Sính thuần thục nổ máy, chiếc xe giống như cung tên bay thẳng lên, xe Tiêu Đằng lẫn vào trong hàng ngũ, mới đầu đoàn xe còn chạy song song với đội hình, sau khi qua một khúc cua, Phong Sính đã vượt lên dẫn đầu.
Tiêu Đằng lái xe rất vững, chỉ là ngày càng tăng tốc hơn, chiếc xe giống như nghiêng ngả trên những tầng mây đem đến một loại kích thích khó tả lan tỏa đến toàn thân.
Anh cầm chặt tay lái, tốc độ càng lúc càng nhanh, bên cạnh có người tức giận nói "Chết tiệt, mới tới nên không muốn sống nữa sao? Đây không phải là lái xe mà lao xe như bay".
Ánh mắt Phong Sính nhìn chăm chú vào kính chiếu hậu, Tiêu Đằng đuổi theo rất nhanh, như muốn liều chết lao đến, Phong Sính nhếch môi cười lạnh lùng "Đồ thiếu não".
Anh vững vàng giữ tay lái, sau khi cắt đuôi đoàn xe, xe rẽ vào khúc cua thứ ba, đây là hành trình ngắn của đua xe tốc độ, cua qua vòng này là có thể trở về đích.
Một vòng cuối cùng là đã đi được một nửa chặng đường.
Phong Sính bắt đầu hạ tốc độ, ánh mắt Tiêu Đằng khóa chặt chiếc xe phía trước, trong mắt anh phát ra tia nhìn hung ác, như thể Đường Ý lúc này đang ngồi trong xe Phong Sính.
Bất kỳ người nào, bị hủy diệt sinh mệnh và tình yêu đều sẽ trở nên điên cuồng.
Chẳng qua là bình thường Tiêu Đằng che giấu quá tốt, hôm nay được quyền buông thả đã bộc phát hoàn toàn rồi.
Hai chiếc xe bám sát nhau, Tiêu Đằng đạp chân ga tới cùng, âm thanh nổ vang cách vài dặm đường vẫn có thể nghe được, xe rất nhanh dán chặt vào sườn xe Phong Sính, khoảng cách chưa tới một centimet, rất dễ va chạm vào nhau, dựa vào tốc độ xe lúc này, cả hai cũng có khả năng bị đánh bay khỏi đường đua.
Phong Sính rẽ vào đường cua, lợi dụng sự thay đổi chặn lại khe hở, một lần nữa kéo dài khoảng cách với Tiêu Đằng.
Vào thời khắc căng thẳng nhất, di động bị nhét vào ghế phụ bỗng nhiên vang lên inh ỏi như muốn đòi mạng.
Phong Sính cũng không nhìn đến, bàn tay bởi vì dùng sức mà nắm chặt, anh thích loại cảm giác kích thích căng thẳng này, ngay từ đầu đã hoàn toàn không đem Tiêu Đằng để vào trong mắt.
Chẳng qua là điện thoại cứ vang lên, reo vang không dứt.
Cuối cùng Phong Sính vẫn liếc mắt, nhìn thấy hai chữ 'Dì nhỏ'.
Anh do dự, vẫn là vươn tay.
Cho dù anh vừa đua xe vừa nghe điện thoại cũng có thể thắng được Tiêu Đằng.
Phong Sính nối máy đặt điện thoại bên tai "A lô?"
"Anh đang ở đâu?"
"Đi chơi".
Tiêu Đằng nhân cơ hội này, nhanh chóng xuyên qua Phong Sính phía trước, Phong Sính chửi thầm một tiếng, đầu xe không chút do dự đụng vào, xe Tiêu Đằng mất khống chế nghiêng ngả qua hai bên.
Tần Du Ninh vô cùng kinh sợ vội vàng đứng lên, khoảng cách đến đích chỉ còn tầm hai trăm thước, nhưng bước cuối cùng kia xe Tiêu Đằng thiếu chút nữa đã đụng vào cây đại thụ bên cạnh.
Trái tim cô như muốn bay lên cổ họng, hai tay bất giác chắp lại kiểu cầu nguyện.
Phong Sính tăng tốc về phía trước, nghe được giọng nói Đường Ý lại vang lên bên tai "Hôm nay tôi muốn đến thăm chị tôi, không về ăn cơm nha".
"Rác rưởi!"
"Phong Sính, anh có cần phải mắng chửi thô tục như vậy không?"
Liền vì chuyện này mới gọi cho anh, ngày thường sao không thấy cô ngoan ngoãn như vậy?
Phong Sính vứt bỏ điện thoại, cờ đỏ ở điểm đích gần trong gang tấc, hai chiếc xe cách biệt lướt qua người đẹp vung cờ, sau khi lao qua mới từ từ giảm tốc độ.
Có vài người đã bắt đầu đến chúc mừng Phong Sính.
Sau khi dừng hẳn xe lại, Phong Sính và Tiêu Đằng gần như cùng mở cửa bước ra,Tần Du Ninh chạy vào đường đua, gương mặt hoảng sợ đến trắng bệch "Tiêu Đằng, anh không sao chứ?"
"Không có gì".
Lúc này sắc mặt Tiêu Đằng mới tươi tỉnh lên một chút, rất nhiều người vây quanh Phong Sính "Vẫn là Phong thiếu lợi hại, như vậy cũng có thể chuyển bại thành thắng".
"Chính là, ngoại trừ lần lái xe tránh người trên đường phố ra, Phong thiếu chưa từng thất bại..."
Phong Sính nhếch môi cười cười.
Cách đó không xa, màn hình lớn đang chiếu lại cảnh quay chậm hai chiếc xe ép nhau tại điểm đích, Phong Sính nâng mắt lên nhìn, những người khác cũng vội vàng nhìn theo.
Tần Du Ninh trợn tròn mắt, là người đầu tiên có phản ứng, cô như muốn nhảy dựng lên, hai tay quấn lấy cổ Tiêu Đằng "Tiêu Đằng, anh thắng, anh thắng rồi, thật tốt quá!"
Mặt Tiêu Đằng giãn ra, cánh tay tự nhiên vòng chặt lấy eo Tần Du Ninh.
Mọi người khó tin đưa mắt nhìn nhau, kết quả này thật là bất ngờ ngoài dự tính.
"Phong thiếu, tiểu tử kia dường như không muốn sống, ước chừng theo thói quen của kẻ nghèo, thua không quá một trăm vạn".
"Chính là", có người tiếp lời, bọn người ở đây đều biết đến