Hành động đầu tiên của Đường Ý là đẩy anh ra.
Cô cảm thấy mông nóng bừng, cô không cần quay đầu cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, gặp loại chuyện này, không im lặng còn có thể nổi đóa sao? Người ta chỉ nói một câu vô tình cũng đủ để cô nghẹn chết.
Phong Sính quay người đi về phía tủ đầu giường, rút khăn giấy đưa về phía Đường Ý,
"Lau sạch cho nó đi."
Cô vươn tay, đầu ngón tay Phong Sính cố ý quét qua lòng bàn tay cô. Sau khi nhận lấy khăn giấy, Đường Ý khom lưng, hai tay vụng về bận rộn.
Anh khoanh tay trước ngược, người dựa vào tủ.
Nói anh dùng Gạo để uy hiếp Đường Ý, anh cũng sẽ nói rõ ràng với cô, chuyện đó không có khả năng.
Nhưng rốt cuộc có phải như vậy không? Trong lòng Phong Sính rõ ràng nhất, nếu không phải có đứa nhỏ ở đây, Đường Ý có thể tới sao? Đương nhiên cô đối với anh là kính nhi viễn chi ( tôn kính mà không thể gần gũi), có ý muốn càng tránh xa anh càng tốt.
Mà bây giờ, Đường Ý đang trong tầm mắt anh, mà thái độ của Phong Sính với cô, anh không chỉ một lần biểu lộ, nhưng Đường Ý đều cự tuyệt sạch sẽ.
Anh cũng không nóng vội, hành vi của anh rõ là bức bách nhưng ngoài miệng vẫn không thừa nhận. Dù sao không phải chính anh tự mình nói ra thì ai có thể ép buộc được anh chứ?
Đường Ý ôm Gạo đang ở trần, đứa nhỏ xoay người, cô ôm chặt hơn, vẻ mặt khẩn trương,
"Hình như sắp rơi xuống, nhanh, nhanh, đến đỡ giúp tôi!"
Phong Sính thấy mặt cô đỏ bừng, lại không dám dùng sức, vẻ cẩn thận từng chút một.
"Có chuyện nhỏ này thôi mà em cũng không làm được, em ở lại đây làm gì?"
Đường Ý cũng không rảnh mà bận tâm câu nói của anh, cô chạy vọt vào phòng tắm, đem Gạo đặt vào bồn tắm.
Phong Sính đi tới cửa phòng vệ sinh, đứng tựa đó nhìn cô. Gạo gặp nước là vui thích ngay, bùm bùm đập nước, Đường Ý bị bắn nước đầy mặt, đành phải nghiêng người dụi mắt.
Cuối cùng, nguyệt tẩu vẫn không yên lòng mà đi qua đây.
"Bế trẻ con ấy mà, cứ từ từ, không cần phải vội."
Đường Ý đầu đầy mồ hôi. Lúc đi ra ngoài, nhìn thấy Phong Sính cười vui sướng khi thấy người gặp nạn.
Cô cũng ngoan ngoãn theo nguyệt tẩu học, Phong Sính nhìn hai người tắm cho Gạo, sau đó mặc quần áo cho đứa nhỏ. Anh cũng không đứng lâu nữa, xoay người đi ra ngoài.
Đường Ý cùng Gạo vui đùa trong phòng ngủ, bỗng nhiên nghe thấy dưới lầu có tiếng động, chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống, thấy xe Phong Sính đi ra khỏi Ức cư.
Cô buông lỏng, cả người cũng không cần căng ra nữa.
Ở trong nhà này, quản gia và người làm sẽ không quản Đường Ý, đối với cô cũng rất khách khí. Dù sao cũng là cô gái được Phong Sính mang về, khẳng định không thể thất lễ.
Lúc xế chiều, Đường Ý cùng đứa nhỏ chơi đùa, sau đó nói muốn lên lầu đi ngủ.
Cô làm bộ rất tự nhiên đi đến cửa phòng Phong Sính, nhìn xung quanh trái phải không thấy ai, đẩy cửa, cửa thật sự không khóa.
Đường Ý vội đi vào bên trong, sau đó khép chặt cửa.
Cô muốn lấy lại giấy công chứng tài sản trước kết hôn của Đường Duệ. Không thể biết được giấy công chứng này sau khi Phong Triển Niên chết còn có thể dùng hay không, nhưng cô cho rằng nắm giữ nó trong tay mới tốt. Bất luận là tương lai Đường Duệ sẽ gặp bất lợi, nhưng ít nhất cũng không bị người khác nắm thóp.
Đường Ý rón ra rón rén đi về phía trước, đi tới bên giường Phong Sính bắt đầu tìm kiếm.
Kéo ngăn kéo ra, đập vào mắt cô là một loạt "áo mưa".
Đường Ý nhíu mày ghét bỏ, vội vàng đem ngăn kéo đóng lại "Thực sự là bẩn mắt tôi."
Mọi nơi có thể tìm đều đã tìm, gần như lật đến mấy lần, chẳng lẽ trong phòng này còn có két sắt?
Đường Ý nằm bò trên sàn nhà, cố gắng tìm mọi nơi, mãi đến khi có tiếng nói từ bên ngoài truyền tới bên tai, cô mới đứng dậy.
"Phong thiếu, bé trai vừa rồi là em của anh sao?"
"Ừ."
Lại là Phong Sính!
Hiện tại Đường Ý không kịp nghĩ gì khác, đi ra nhất định là không kịp rồi. Cô chỉ có thể tìm đại một chỗ trong phòng để trốn thôi. Cô đẩy rèm cửa ra, sau đó chui vào, cùng lúc đó, cửa phòng cũng được mở ra.
Đường Ý tự nhận mình rất rất cẩn thận, nhưng cô căn bản không nghe thấy động tĩnh khi Phong Sính lái xe về. Cô nín thở, một hơi thở mạnh cũng không dám.
Cô gái kia ngắm nhìn bốn phía, không khỏi thán phục,
"Ức cư của Phong thiếu quả là rất khí thế."
Tầm mắt Phong Sính cũng quét quanh phòng, anh dường như có thể cảm nhận được một mùi hương quen thuộc. Anh dừng tầm mắt chỗ rèm cửa khá lâu, sau đó rất nhanh rời đi.
Phong Sính tiến lên, hai tay ôm chặt eo của cô gái.
Đối phương thấy điều đó ngoài ý muốn,
"Phong thiếu?"
"Để anh ôm em một chút."
Đường Ý nghe mấy lời này, toàn thân thấy không thoải mái, nhưng cô lại không thể trốn.
Phong Sính ôm cô gái từ phía sau, đối phương đi giày cao gót, hai người xoay tròn mấy vòng, đi tới bên giường, Phong Sính hơi dùng sức ép cô gái xuống giường.
Đối phương thở hổn hển, ra vẻ hờn dỗi,
"Em không nghĩ sẽ nhanh vậy."
"Vậy em nghĩ thế nào?"
Cô gái khẽ mỉm cười, tiếng nói mềm nhẹ như nước,
"Phong thiếu, ngài nói là chỉ mang em qua đây chơi thôi, đúng không?"
Đường Ý trốn sau rèm cửa, thẳng lưng, trong lòng tràn ra trận cười chế nhạo. Phong Triển Niên mới chết không lâu, Phong Sính đã không thể chịu nổi mà đem nữ nhân về nhà vui đùa.
"Cái này không tính là vui đùa sao?"
"Anh chơi xấu đó nha."
Cô gái cười e lệ, đấm đấm ngực anh, đôi mắt quyến rũ, vẻ hờn dỗi nũng nịu, tóc dài quấn quanh cánh tay Phong Sính, một tay cô ta ôm cổ Phong Sính, một tay khác vẽ theo viền môi anh.
"Em thích anh sao?"
"Phong thiếu trẻ tuổi đầy hứa hẹn, nữ nhân nào không thích?"
Đường Ý không thể nghe nói nữa, mấy lời này thật buồn nôn.
Phong Sính cười cười, không có sốt ruột mà tiến gần thêm một bước, bàn tay anh phủ trên má cô gái,
"Vậy em nói chút đi, thích một người thì biểu hiện như thế nào?"
"À ——"
Nữ nhân kéo dài ngữ điệu, tựa như rất nghiêm túc mà trả lời câu hỏi,
"Lúc nào cũng nhớ đến người đó, một cách vô thức, luôn muốn nhìn vào mắt người đó, chỉ cần nói hai câu cũng đủ rồi."
Phong Sính một tay chống đầu,
" Vậy thì trong thời gian đó, có tính thời gian bắt nạt người đó không?"
"Cũng có thể coi là được, "
Nữ nhân thu hồi tầm mắt, cười đến ái muội,
"Phong thiếu, ngài cũng đừng bắt nạt em."
"Em biết không, anh có một Dì nhỏ."
"Dì nhỏ?"
Ánh mắt cô gái lộ vẻ nghi hoặc,
"Sau đó thì sao?"
Đường Ý vểnh tai, thế nào lại đem đề tài câu chuyện chuyển đến cô?
"Anh thích cô ấy."
Đường Ý thiếu chút nữa bị chính nước bọt của mình nghẹn chết. Vô thức lùi sau, chân không ngừng run rẩy. Đúng là lời nói của kẻ điên khiến người ta sợ muốn chết.
Cô gái cười khanh khách nói,
"Anh thích Dì nhỏ của anh? Cũng bình thường, khẳng định thường ngày cô ấy đối xử với anh rất tốt, đúng không?"
"Cô ấy không tốt với anh, còn thường xuyên trách mắng anh, không cho anh ăn, hại anh cả ngày khó chịu."
Đường Ý nghe ra ý tứ của anh, nhưng cô gái kia lại ngạc nhiên khó hiểu,
"Hả? Phong thiếu có thể phải chịu khổ vậy sao?"
"Đúng, cô ấy rất tùy hứng."
Cô gái kia lại cười thành tiếng.
"Cô ấy bao nhiêu tuổi rồi?"
"Không quá lớn."
"Ngài tha thứ chút đi, lớn tuổi rồi, tính tình cũng cổ hủ. Nếu là đang ở thì mãn kinh thì càng nguy hiểm."
Phong Sính quấn một lọn tóc của cô gái thưởng thức,
"Mặc dù tính tình của cô ấy rất khó chịu, nhưng anh lại rất thích. Thật ra, lúc đầy cũng không thuận mắt