"Anh muốn tôi nói lời gì trả lại anh?"
Đường Ý chăm chú nhìn Phong Sính không hề chớp mắt.
"Có cần tôi phải lặp lại thêm lần nữa không?"
Đường Ý nuốt nước bọt,
"Phong đại thiếu, anh đừng trêu đùa tôi."
"Tôi trêu đùa em?"
Phong Sính khẽ cười, ly rượu trên tay trống rỗng, chất lỏng bên trong đã bị anh một hơi uống cạn. Anh khẽ hừ một tiếng, giọng điệu không trầm không bổng,
"Được, không đùa em nữa, đùa dai lại sợ hù chết em."
Đường Ý nghe thấy câu này, ngoan ngoãn đứng lên, chạy biến mất như tia chớp.
Mặc dù Phong Sính thất bại một chút, nhưng tuyệt đối không nổi giận, anh còn rất nhiều thời gian.
-----
Ngày hôm sau.
Khi Đường Ý tỉnh lại đã là hơn 9 giờ sáng. Sau khi rửa mặt xong xuôi bước xuống lầu, nghe thấy âm thanh quen thuộc bên tai. Đường Ý bước nhanh hơn, cô nhìn thấy Đường Duệ đang bế Gạo đi đi lại lại trong phòng khách.
"Chị?"
"Đường Đường."
Đường Ý nhận ra không phải mình đang mơ, sắc mặt vui vẻ.
"Chị đến rồi."
Đường Duệ tiến lên, kéo Đường Ý đến bên mình,
"Đường Đường, thành thật nói cho chị biết, tối qua em ngủ ở phòng kia sao?"
Đường Ý không kịp phản ứng,
"Gì mà ngủ ở phòng kia? Em ngủ ở phòng em."
"Không phải, chị hỏi em. . ."
Đường Ý thấy Đường Duệ có vẻ muốn nói lại thôi, cô bỗng nhiên kịp phản ứng,
"Chị, chị nghĩ ngợi lung tung gì vậy. Đương nhiên là em ngủ một mình rồi."
"Sáng nay, quản gia nói Phong Sính đồng ý để chị gặp Gạo. Chị còn nghi ngờ mình vẫn còn trong mộng đẹp chưa tỉnh. Chị còn tưởng rằng..."
Cánh tay Đường Duệ kéo Đường Ý buông lỏng, Đường Ý nhìn Gạo đang trong lòng chị.
"Em cũng cảm thấy rất kì lạ."
"Đường Đường, nhất định là em làm chuyện gì đó làm Phong Sính hài lòng đúng không?"
"Không có chuyện gì hài lòng cả."
Đường Ý đi qua, cầm điều khiển từ xa trên bàn, Đường Duệ ôm chặt đứa nhỏ trong lòng, cũng không nghĩ thêm nhiều, ra sức hôn lên mặt con trai.
Phong Sính thay đồ ở nhà đi xuống dưới lầu, Đường Duệ nhìn thấy anh, cũng không biết nên xưng hô như nào, chỉ biết nở nụ cười dè dặt.
"Sau này, mỗi tuần cô có thể đến đây gặp đứa nhỏ một lần."
Đường Duệ ôm chặt đứa nhỏ trong lòng. Mặc dù không thể nói là mang ơn, vì dù sao Gạo cũng là con của cô, thế nhưng quyền gặp gỡ này lại bị Phong Sính cướp mất. Nhưng Đường Duệ vẫn kìm nén được xúc động, lúc đầu cô nghĩ rằng, chỉ gặp con trong chốc lát cũng không thể hi vọng.
Phong Sính nhìn hai chị em cười ngầm hiểu, anh cũng nở một nụ cười,
"Đương nhiên, muốn có được điều này còn phải dựa vào cách Dì nhỏ chăm sóc Gạo. Nếu Gạo ốm một lần, tôi sẽ giảm một cơ hội để cô gặp con trai."
Đường Ý há miệng, nhưng rốt cuộc lại không nói ra câu nào.
Xem như cô đã ngầm hiểu, người này, chỉ cần nghe theo anh, ngay cả biểu hiện ngoài mặt cũng phải thuận theo.
Qua cuối tuần, Đường Ý đi làm bình thường.
Triệu Tử Kiêu gọi điện cho cô, Đường Ý vẫn như cũ, cô và anh không thể tiếp tục, cô thẳng thắn nói lời chia tay. Triệu Tử Kiêu thấy quá bất ngờ, nhưng cũng không đến mức dây dưa, dù sao đều là nam nữ đã trưởng thành, tan hợp cũng là chuyện thường tình.
Tan tầm về nhà, Đường Ý vừa bước vào cửa, quản gia đã ra nghênh đón.
"Đường tiểu thư, Phong thiếu mang lễ phục cho cô rồi, nói cô nhanh thay đồi, nửa giờ nữa cậu ấy sẽ qua đón cô."
"Lễ phục gì? Đi đâu?"
"Cậu chủ chỉ nói cô trang điểm thay đồi, còn về phần Tiểu thiếu gia, cậu chủ nói không cần lo lắng, nguyệt tẩu và bảo mẫu sẽ chăm sóc cậu chủ nhỏ tốt."
Đường Ý nhìn chiếc hộp cách đó không xa,
"Không mặc có được không?"
Quản gia cũng là người rất tinh ý, ông cười nói,
"Đường tiểu thư, đây là chuyện của cô và Phong thiếu, tôi không nên xen vào. Nếu cô không an tâm chuyện của Tiểu thiếu gia, tôi có thể giúp cô để ý nguyệt tẩu, nhất định cô có thể an lòng."
Đã đến nước này, Đường Ý cũng không thể nói gì được.
Cô tự trang điểm nhẹ nhàng, buộc tóc lại sau gáy, thay lễ phục, váy ngó sen đơn giản, bên hông có dải lụa buộc, nhìn có vẻ giả bộ trẻ con.
Nhưng Đường Ý không cần giả bộ cũng đã trẻ con cực độ, đó chính là cảm nhận đầu tiên khi Phong Sính nhìn thấy cô.
Ngồi lên xe, Đường Ý không khỏi đặt câu hỏi,
"Đi đâu?"
"Nói nhiều, dẫn em đến nơi gặp người em muốn gặp."
Xe di chuyển đi lên phía trước, đi tới mục tiêu theo như lời của Phong Sính. Có cô bé mở cửa giúp Đường Ý, cô bước khỏi xe, giày cao gót bước trên thảm đỏ.
Cô ngẩng đầu, hai bên thảm đỏ tràn ngập phóng viên đang cầm máy ảnh. Đường Ý không khỏi do dự, nhưng đột nhiên bên eo có một cánh tay khỏe mạnh nắm giữ. Đôi môi mỏng của Phong Sính tiến đến bên tai cô,
"Không phải sợ, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, bước qua là được."
"Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
Phong Sính bước những bước dài, Đường Ý đành phải theo anh, đi về phía trước. Đèn flash không ngừng chớp, làm cho mắt cô gần như không mở nổi. Đường Ý nhìn kỹ phía trước, theo Phong Sính đi vào bên trong, một giọng nói quen thuộc truyền đến bên tai cô. Đường Ý đứng ở trong đám đông, ngước đôi mắt nhìn, phía xa xa Tiêu Đằng cao cao tại thượng.
Nam nhân mặc tây trang màu đen, nhìn đầy vẻ hiên ngang, giơ tay nhấc chân cũng đầy khí chất. Điều đó khiến Đường Ý cảm thấy hơi xa lạ.
Rõ ràng vẫn là người đó, người mà luôn ở trong đáy lòng cô.
Tiêu Đằng chống hai tay diễn thuyết.
"Hoạt động từ thiện lần này, do công ty chúng tôi tài trợ quay hình, đồng thời cũng phối hợp tuyên truyền, Lạc Quyên cũng sẽ từng bước có chỗ đứng.