Đường Ý vẫn ý thức mà đặt tay trước ngực, cảnh xuân bên trong như ẩn như hiện.
Mặc dù khó chịu, nhưng cô vẫn tỉnh táo.
"Đường Đường, để anh đưa em đến bệnh viện, anh không an tâm."
Tiêu Đằng ôm ngang Đường Ý, bế cô lên. Đúng lúc đó, cửa phòng nghỉ bỗng nhiên bị đẩy mở ra, phóng viên từ bên ngoài tràn vào, ánh đèn flash tựa như muốn đâm mù mắt người. Đường Ý chỉ chăm chú ấn ngực, Tiêu Đằng thấy tình trạng đó, đem cô đặt lại sofa.
Đường Ý xoay người, co rúc ở bên trong, đến lúc này, ý thức bảo vệ bản thân của cô rất mạnh.
Tiêu Đằng che mặt, một tay đẩy chiếc camera đang đến gần.
"Đi ra ngoài hết cho tôi. Đây là phòng nghỉ riêng."
"Xin hỏi Tiêu tổng, ngài và cô gái này có quan hệ gì?"
"Xin hỏi, vì sao cô ấy quần áo xộc xệch lại xuất hiện trong phòng riêng của ngài?"
"Cô ấy bị bệnh, các người không nhìn thấy à?"
Đường Ý chỉ nghe thấy âm thanh hỗn loạn Tiêu Đằng và các phóng viên tụ lại một chỗ, rất ầm ĩ, cô cũng không phân biệt được có người nào đó đang đi về phía mình, người nào đó liều mạng tiến lên trước, như chỉ muốn đưa cô đến ống kính máy quay.
Họp báo lần này, thậm chỉ cẩ dự án lần này, đều là Tiêu Đằng đơn độc hoàn thành. Tần Tuyên Bồi càng lúc càng tin tưởng anh, lúc này anh không thể để mình thua được.
Tiêu Đằng cởi áo khoác, phủ lên người Đường Ý, ánh mắt của anh tâm trầm nhìn cô, đè thấp giọng nói.
"Đường Đường, đừng sợ, anh sẽ không để chuyện gì xảy ra với em."
"Đừng, mặc kệ em."
Đường Ý hai tay run run, muốn buộc lại dây buộc, Tiêu Đằng đứng dậy, dùng tay chắn mấy phóng viên,
"Mời mọi người đi ra."
Lúc này, một bóng người nhỏ nhắn chen vào,
"Làm phiền, nhường đường một chút,."
Có người nhìn lại,
"Tần tiểu thư!"
Mọi lực chú ý lại đổ hết về hướng Tần Du Ninh.
"Tần tiểu thư, xin hỏi cô có phản ứng như nào về chuyện này?"
Tần Du Ninh hoàn toàn bị vây trong đám đông, chỉ thấy càng lúc càng có nhiều người bao vây cô, tạo thành một vòng tròn, khiến cô khó lòng di chuyển.
Cô nhìn qua đám đông, nhìn thấy chồng mình đang đứng bên sofa, mà trên sofa là một cô gái. Mặc dù trên người vẫn mặc váy nhưng cặp đùi thon dài lại như ẩn như hiện, trên người còn khoác áo của Tiêu Đằng. Chắc là không muốn để người khác thấy mặt nên cô gái kia cuộn tròn người.
Trong lòng Tần Du Ninh là cảm xúc không thể diễn tả, chóp mũi chua xót, viền mắt nhịn không được đỏ bừng.
"Tần tiểu thư, mời cô nói vài lời. . ."
Tiêu Đằng tầm mắt di chuyển trên người cô, những người kia thấy không thể cạy miệng anh cho nên dốc hết sức về phía Tần Du Ninh.
Anh khom lưng, nhẹ nhàng bế Đường Ý. Tần Du Ninh nhắm đôi mắt như bị bỏng lại. Tiêu Đằng nhân cơ hội này bế Đường Ý bước nhanh khỏi phòng nghỉ,
"Em cố chịu một chút, anh đưa em đi bệnh viện."
Tần Du Ninh cắn chặt cánh môi, cúi đầu không nói, lại nhìn thấy một phóng viên đuổi theo Tiêu Đằng, lúc này cô mới mở miệng,
"Bọn họ không có quan hệ gì, mấy người cũng đừng đoán bừa mà viết linh tinh."
Tiêu Đằng bước nhanh, nhưng còn chưa bước được mấy bước, anh ngẩng đầu đã nhìn thấy người chặn trước mặt.
Viên Viện mặc một chiếc váy lụa trắng, đứng đó không nhúc nhích.
Tiêu Đằng không khỏi nhíu mày, Đường Ý trong lòng anh giật giật, cô quay đầu đi.
"Viên Viện?"
Mấy phóng viên từ trong phòng nghỉ đi ra, nhìn thấy tình huống này, vội vã chụp ảnh.
Tần Du Ninh cũng đẩy cửa bước ra, cô cũng nhìn thấy Viên Viện, cô tuyệt vọng bịt chặt miệng.
Đường Ý muốn đứng xuống, nhưng Tiêu Đằng dùng sức ôm chặt cô, tựa như chưa đủ loạn.
Viên Viện chảy nước mắt, mắt hung hăng nhìn chằm chằm Tần Du Ninh,
"Du Ninh, cô quá được rồi ? Đoạt hạnh phúc của tôi, mỗi đêm cô có thể ngủ ngon được sao?"
Tần Du Ninh da đầu tê dại,
"Viên Viện, cậu dằn vặt tôi lâu như thế, cậu còn ngại chưa đủ sao?"
Mặc dù cô và Tiêu Đằng kết hôn, nhưng cô cũng đâu có hạnh phúc. Một cuộc hôn nhân không tình yêu, lại thêm Viên Viện thủy chung không ngừng công kích, phỉ bang, Tần Du Ninh gần như đã sụp đổ.
"Mấy người nhìn đi, đã thật sự hỗn loạn như vậy."
Viên Viện chỉ thẳng tay về phía ba người.
"Tiêu Đằng, anh cũng có tiền đồ tốt đẹp. Hôm nay, để xem anh có thể từ bỏ không."
Viên Viện nói những câu này, hết sức rõ ràng. Nói rõ, anh ngày đầu là từ bần cùng mà lao tới Tần Du Ninh ở trên cành cao.
Mấy phóng viên thích nhất chính là những tình huống cẩu huyết như này.
Viên Viện nhìn chằm chằm mấy người trước mặt, cảm xúc khó có thể khống chế,
"Anh biết em yêu anh bao lâu không? Em yêu anh, so với Đường Đường hay Tần Du Ninh đều không ít hơn, nhưng anh đối với em như nào? Anh không quan tâm em nhất."
Tiêu Đằng cũng không muốn giải thích, anh ôm Đường Ý tiếp tục đi về phía trước.
Viên Viện khóe miệng xuất hiện nụ cười quái dị,
"Tần Du Ninh, cô thấy không? Cô xem trong lành anh rốt cuộc là cất giấu ai?"
Đường Ý cử động,
"Tiêu Đằng, mau để em xuống."
Anh rũ mắt nhìn cô,
"Đừng nói nữa, em phải lập tức đến bệnh viện, nhìn em như này rất không bình thường."
"Tiêu Đằng, "
Đường Ý thấy anh cứ khăng khăng như vậy, cô túm chặt cổ áo anh, bởi vì dùng sức nói mà sắc mặt cô càng thêm tái nhợt,
"Anh cứ như vậy, mọi nỗ lực từ trước đến nay của anh đều uổng phí. Hai chúng ta đều bị đưa lên báo, anh cho rằng Tần gia sẽ dễ dàng mà bỏ qua cho anh soa?"
"Nếu như em thật sự xảy ra chuyện, dù cho núi vàng núi bạc đặt trước mặt, anh đều cảm thấy vô nghĩa. Nếu ngay cả mục tiêu, anh cũng đánh mất, thứ gì đối với anh cũng không còn cần thiết nữa."
Tần Du Ninh đứng ngay sau lưng họ, nhìn Tiêu Đằng dang rộng vòng tay ôm người con gái khác, đối diện lại là vẻ mặt Viên Viện hả hê, cô hoàn toàn bất lực.
Tiêu Đằng càng bước nhanh về phía trước, Đường Ý buông lỏng tay, trong lòng bị những câu nói của Tiêu Đằng kích động mà không ngừng đau xót, toàn thân tràn ngập cảm giác vô lực, càng lúc càng rõ ràng. Bỗng nhiên cô muốn khóc một trận.
Rất nhiều phóng viên đuổi theo họ, Viên Viện thấy tình trạng đó, bước thêm hai bước chặn đường đi của Tiêu Đằng,
"Không cho phép anh đi."
"Em không thấy cô ấy bị bệnh sao? Tránh ra!"
"Em không cho."
Viên Viện giơ tay phải lên, Tiêu Đằng tầm mắt liếc qua, thấy đầu ngón tay của cô ta phát sáng. Viên Viện nắm chặt ngón tay, để lộ một mũi dao sắc nhọn "Viên Viện, em làm gì vậy?"
Buổi họp báo vui vẻ bỗng chốc hỗn loạn.
Phong Sính tìm một vòng quanh hậu trường, nghe nói phía trước có náo nhiệt, anh lập tức đi tới.
Tình huống mấy người giằng co là rất đặc sắc, chỉ là, Phong Sính còn chưa cười được lâu, tầm mắt dừng lại thân ảnh đang rúc trong ngực Tiêu Đằng .
Anh đẩy người bước vào trong.
"Đường Ý!"
Đường Ý quay đầu lại, nhìn thấy Phong Sính, anh vươn tay về phía anh. Phong Sính vốn đang ngập trong lửa giận, nhưng khi thấy động tác đó của Đường Ý, tức giận cũng vơi đi phân nửa, anh đi đến trước mặt hai người,
"Làm gì vậy? Sao lại ôm chặt thế?"
Tiếng nói vừa dứt, mạnh mẽ đón nhận cánh tay Đường Ý .
Phong Sính cũng không tiếp tục ôm cô, để cho cô đứng bên cạnh, để một bên vai để cô dựa.
Tần Du Ninh bị phóng viên truy hỏi, cô không có khả năng chống đỡ. Cô đi đến bên cạnh Tiêu Đằng, Viên Viện giơ cao tay,
"Mấy người có biết một năm qua tôi sống như nào không? Tôi sống không bằng chết, Tiêu Đằng, em đã đi vào ngõ cụt, không đi ra được."
Vừa nhìn đến tình thế cuộc chiến này, chỉ muốn làm chuyện điên rồ.
"Viên Viện, giữa anh và em, ngay từ đầu đã nói rất rõ ràng. Anh không yêu em, đối với em cũng chỉ là thử xem có thích hợp hay không thôi, chỉ có thể xem như là không đau thương mà kết thúc, em nên nghĩ thoáng ra. . ."
"Nghĩ thoáng?" Viên Viện mặt đẫm lệ.
"Anh có biết