Đánh lại tài liệu không cần quá nhiều thời gian. Đường Ý gọi điện thoại cho Tiêu Đằng sau đó trực tiếp nhấn nút gửi tài liệu đến hộp thư của hắn.
Khi đối mặt với Phong Sính, sắc mặt của cô vẫn tỏ ra rất tự nhiên, Phong Sính dường như không hề phát hiện chuyện cô làm sau lưng anh.
Đường Ý cũng nghĩ thầm, Tiêu Đằng muốn tài liệu đó làm gì nhỉ? Hiện tại khu vui chơi Phong Thành đã hoàn thành, muốn gây chuyện gì đó là không thể . . .
Phong Sính tát nhẹ vào mặt cô, "Hoàn hồn!"
Cô kinh ngạc đẩy tay anh ra, "Làm gì vậy?"
"Phải hỏi em mới đúng, em đang nghĩ đến người đàn ông nào? Nghĩ đến mức mất hồn như thế?"
"Anh nói linh tinh."
"Cũng đúng" Phong Sính nắm chặt tay Đường Ý , "Có người đàn ông tốt như anh đang ở trước mặt em, em lại nghĩ đến người đàn ông khác, khẳng định mắt em bị mù."
"Lúc anh lái xe, không thể chuyên chú được chút sao?"
Phong Sính vui vẻ trưng mặt lại gần cô, "Hôn anh một cái ?"
Đường Ý thấy tình huống đó, ngang ngược quay ngoắt mặt ra phía cửa,
"Rốt cục anh muốn đưa tôi đi đâu?"
"Mua quần áo."
"Quần áo của tôi nhiều như vậy. Không cần đâu."
"Anh dẫn em đến cửa hàng này, anh tin em sẽ thích."
Phong Sính lái xe với tốc độ nhanh hơn, đi đến khu thương mại, anh xuống xe kéo tay cô đi vào trong. Cô động đậy tay muốn thoát ra, "Tôi tự đi."
Phong Sính thấy thế, duỗi thẳng tay kéo cô vào trong lòng.
Anh đưa mắt quan sát, thường ngày đều đặt những trang phục của một nhãn hiệu cố định. Phong Sính đưa Đường Ý đi đến tầng trệt, cách đó không xa là một cửa hàng trang phục nữ. Đường Ý ngắm nhìn lễ phục trang nhã được mặc trên người ma-nơ-canh, cũng không thiếu những bộ lễ phục phá cách, đầy tính xu hướng. Phong Sính kéo tay cô đi vào.
"Phong thiếu."
"Phong thiếu!" Các nhân viên phục vụ đồng thanh lên tiếng chào hỏi
"Thiết kế mới được đưa đến hôm nay đâu?"
"Mời ngài đi theo tôi." Nhân viên phục vụ đến trước một giá hàng đơn độc, trên đó treo một bộ lễ phục màu hồng nhạt , "Nhưng mà, chỉ còn màu này."
"Anh thích màu trắng mịn, trắng mịn." Phong Sính cười đẩy Đường Ý đi về phía trước , "Ngày cắt băng khánh thành đó, em sẽ mặc bộ này."
"Tôi thích màu đen." Đường Ý đột nhiên thốt lên.
"Em muốn làm phù thủy sao?" Phong Sính cầm lễ phục, đẩy vào ngực cô.
"Thay đi."
Cửa hàng đồ cao cấp nên thái độ phục vụ của nhân viên cực kỳ tốt. Nhân viên phục vụ đem Đường Ý đến phòng thử quần áo đơn độc , kích cỡ vừa vặn. Sau khi Đường Ý đi ra khỏi phòng thay đồ, lại nghe thấy nhân viên phục vụ đang nói chuyện với Phong Sính.
"Phong thiếu, Dư tiểu thư vừa rồi tới, cầm đi hai bộ lễ phục."
"Ừ." Thái độ của anh ôn hòa
"Cô ấy trả bằng thẻ của ngài."
Đường Ý nghe thấy vậy, bước nhanh hơn. Nhân viên phục vụ vừa thấy, sắc mặt biến đổi, vội xoay người trốn đi. Phong Sính bước lên trước, Đường Ý mặc một bộ lễ phục ngắn, làn váy vừa vặn chùng đến đầu gối, thiết kế viền lá sen cùng phối hợp làm tôn đôi chân thon, ưu mỹ vô cùng.
"Không tệ, mặc lên người quả thật rất hiệu quả."
Phong Sính đẩy Đường Ý đứng trước gương, xoay người cô, "Thế nào?"
Đường Ý chú ý đến vẻ thấp thỏm của nhân viên phục vụ vừa rồi, cô ngừng lại , "Tôi không muốn mua."
"Không dễ nhìn sao?" Phong Sính ấn vai cô, nhìn trái lại nhìn phải, "Không hài lòng chỗ nào?"
"Phong Sính, anh nói, nói xem tôi mặc lễ phục này ra ngoài có đụng hàng với người ta không đi?"
Nhân viên phục vụ đứng cạnh che miệng nói, "Vị tiểu thư này, ngài yên tâm, tuyệt đối sẽ không có chuyện này xảy ra."
"Ai có thể bảo đảm chứ? Vừa rồi không phải nói có người tay cầm cả hai bộ như này sao?"
Phong Sính cười nhẹ, "Đây là thiết kế có hạn, theo số đo của em mà thiết kế."
Nhân viên nói nhảm lúc trước cũng đứng ra dàn xếp, "Tôi khẳng định là mình lúc nãy nhìn nhầm, Dư tiểu thư kia là chuyện tám trăm năm trước rồi ."
Đường Ý vuốt cổ áo, "Ô, còn có người có thể sống đến tám trăm tuổi à."
Phong Sính nhìn cả người cô một vòng, "Phải lấy cái này, đi thay đi."
"Cho dù phải mua thì cũng phải là tiền tôi tự làm ra, tự tôi trả."
"Em có bao nhiêu tiền?" Phong Sính không hề khách khí vạch trần cô.
"Anh quan tâm vậy sao."
Đường Ý đi vào phòng thay đồ, lật mác áo xem, cô nghĩ chắc mắt mình có vấn đề rồi, đếm mấy lần mới xác nhận, đúng là sắp bảy con số.
Thay xong quần áo, cô đem lễ phục trả lại cho nhân viên. Phong Sính cười cười, "Quẹt thẻ hay trả tiền mặt?"
"Tôi không thích, không mua nữa."
Nói xong, đi thẳng về phía cửa ra vào. Phong Sính vội ôm cô chặn đường, "Được rồi, anh thấy được, người đàn bà của anh mua đồ mà phải tự trả tiền sao? Anh mua, coi như em thương xót anh mà mặc cho anh ngắm là được."
Phong Sính quẹt thẻ, xách túi đi ra ngoài.
Bước ra ngoài, anh ôm cô đến trước mặt, tươi cười, " Em muốn nói vừa rồi em ghen, anh chắc chắn không tin."
"Lúc đầu tôi không ghen, chỉ là muốn để cho anh chút thể diện." Đường Ý đẩy tay anh, chạy nhanh về phía trước.
Phong Sính giật mình kinh ngạc, sau đó cũng nhanh chân đuổi theo.
Anh không khỏi sung sướng phát điên. Mấy ngày nay vất vả như thế, cũng chỉ vì hành động trẻ con này của cô mà vui sướng.
Ngày cắt băng khánh thành được ấn định, đó là ngày Chủ nhật, cũng đã đăng quảng cáo, vì là ngày khánh thành nên không thu vé vào cửa, mọi hoạt động đều được miễn phí.
Khi xe chở Phong Sính và Đường Ý đi đến cửa khu vui chơi, bên ngoài người đã vây chật như nêm cối, người nhiều không đếm xuể, không ít đứa bé được bố kiệu trên vai, tài xế lái xe đến hướng một cánh cổng khác, rất nhanh, theo lối đi riêng tiến vào bên trong.