Vì lực đẩy của anh rất mạnh mà Đường Ý lảo đảo.
Nhân viên đứng phía sau lo lắng, "Đường tiểu thư, nhanh đi theo tôi, lát nữa hiện trường sẽ rất hỗn loạn."
Phong Sính đứng trước mặt cô, thấy cô vẫn đứng chết trân, "Em còn đứng ngây ra đó làm gì? Như là sinh ly tử biệt sao? Đi mau."
Anh vươn tay nựng mặt cô, ngón cái vuốt ve gò má, "Không nhìn thấy sẽ không sợ, về nhà chờ anh."
Càng lúc đám người càng chạy tán loạn, còn có thể nhìn thấy lò nướng bị đá, văng khắp nơi, trẻ con cuối cùng cũng không thể kìm được mà khóc ré lên, vui u thích chưa kịp đến đã biến mất, toàn bộ khu vui chơi tựa như thành lò luyện ngục chốn nhân gian.
Người nhân viên kia kéo tay Đường Ý, cô đã nhìn thấy Phong Sính xoay người, đi về phía vừa xảy ra chuyện không may kia.
Mấy người hoảng hốt chạy về phía cửa, chỉ có một mình Phong Sính đối mặt với khó khăn.
Tạo thành hai chiều đi ngược nhau, dáng người cao lớn của anh chìm vào đám đông. Thỉnh thoảng lại có người đụng phải anh, trong lòng Đường Ý nảy sinh một cảm giác rung động khó hiểu. Nhân viên đưa cô đến một gốc cây to, "Đường tiểu thư, hay là, tôi đưa cô về?"
"Không cần đâu, tôi ở lại nơi này."
Mọi người chạy ra, từng người một, tinh thần vẫn chưa ổn định, "Quá thảm, ngã từ nơi cao như vậy, chắc chắn không sống nổi."
"Sao lại xui xẻo như vậy? Ngày cắt băng khánh thành lại gặp chuyện không may này."
"Thì đó, xui xẻo thôi. Tôi còn dẫn hai đứa con theo, sau này chắc không dám tới nữa . . ."
"Đi thôi đi thôi, đi mau, sợ chết đi."
Đường Ý nhìn thấy từng nhóm khách đi khỏi, hai tay buông thõng bên người cô không khỏi nắm chặt. Một cặp mẹ con vẻ mặt sợ hãi rời đi, Đường Ý bỗng nhiên kéo tay đối phương.
Người mẹ kia giật mình, "Cô làm gì vậy?"
Cô há hốc miệng, không nói được lời nào.
Đối phương dùng sức giằng tay mình ra, ôm con chạy đi.
Người đàn ông bên cạnh nhìn cô, "Đường tiểu thư, cô không sao chứ?"
"Vừa rồi đang yên ổn, sao lại xảy ra chuyện này?" Khi chơi đu quay ngựa gỗ, tiếng cười vui vẻ của bọn nhỏ vẫn còn vang bên tai rõ ràng như vậy. Mọi thứ vẫn còn lưu lại trong lòng Đường Ý, cô muốn lưu lại sự vui vẻ và yên bình khi đó. "Mỗi người bước vào khu vui chơi đều được chúng tôi kiểm tra Chứng minh thư, ai có thể ngờ xảy ra chuyện này."
Đám người trên thảm cỏ xanh nhanh chóng tản ra, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy Phong Sính và mấy nhân viên công tác đứng đó.
Xe cứu thương đến rất nhanh, tiếng còi vang lên bên tai Đường Ý, nhân viên và bác sĩ nhanh khiêng người đó lên xe, nhưng cũng rất nhanh, lại khiêng trở lại. Nhân viên đứng bên cạnh cô lên tiếng, "Đường tiểu thư, đi thôi, nếu không Phong thiếu sẽ trách tội tôi."
Đường Ý nhìn thấy tấm vải trắng phủ trên người đàn ông kia, trên tấm vải trắng đó có một vết máu tươi loang lổ.
Cô khó chịu dùng tay đè chặt ngực, "Đi thôi."
Đường Ý ngồi trong phòng nghỉ, tay cô giữ chặt ly nước, nghe thấy có tiếng bước chân, cô ngẩng đầu nhìn, Phong Sính đi tới trước mặt cô, "Sao lại không về trước?"
"Ờm."
Cô chỉ trả lời ngắn gọn.
Phong Sính lấy ly nước khỏi tay cô để lại trên mặt bàn, "Đi thôi, về nhà."
Đường Ý đi theo bên người anh, bất tri bất giác, từ lúc xảy ra chuyện đến giờ cũng đã qua một tiếng đồng hồ. Đường Ý ngồi trong xe, lúc đi ra mới nhận ra, trong khu vui chơi vắng vẻ, như là không có một ai, chuyện này khẳng định đã truyền đi khắp nơi. Tầm mắt Đường dừng lại một chút ở vòng quay ngựa gỗ, chúng vừa quay một chút, cô đơn, yên lặng, trên lưng ngựa không có một đứa bé nào.
Đường Ý cảm giác chóp mũi chua xót, trên vai bỗng nhiên nặng nề, cô quay đầu lại, thấy ánh mắt Phong Sính đang đối mặt với cô.
Môi cô khẽ nhúc nhích, "Vì, vì sao lại xảy ra chuyện này?"
Phong Sính cúi đầu, "Không biết."
Anh cũng rất yên tĩnh, không giống như thường ngày, nói liên tục. Nhưng Đường Ý lúc này lại tình nguyện nhìn dáng vẻ anh nghiêm túc như vậy. Cũng tốt, cô có thể bớt căng thẳng và áy náy.
Đúng, là áy náy.
Cô bắt đầu xâu chuỗi chuyện này và chuyện tài liệu mà cô trộm được. "Phong Sính, Người kia chết rồi sao?"
"Chắc vậy."
Đường Ý cắn chặt môi, tâm trạng rối loạn, hai tay căng thẳng mà bện xoắn nhau lại.
Phong Sính thấy tình trạng đó, đem tay cô gỡ ra, mạnh mẽ nắm bàn tay phải của cô đặt vào lòng bàn tay anh. Đường Ý còn chìm đắm trong nỗi sợ hãi, cố né tránh nhưng không thể. Cô dùng sức nắm chặt các ngón tay, mãi đến khi nghe thấy tiếng kêu đau đớn cô mới cúi đầu nhìn, mở bàn tay của Phong Sính mới phát hiện lòng bàn tay anh đã bị cô bấm thành những mình trăng khuyết.
Phong Sính nhân đó ôm cô vào lòng, "Đừng sợ hãi, đừng suy nghĩ nữa."
Cô khép mi mắt, "Nhưng tôi nhìn thấy anh ta nhảy xuống, tung mình như vậy đã ngã xuống . . ."
Phong Sính thấy tình trạng đó, trực tiếp dùng miệng chặn lời cô.
Không có thâm nhập, không có trằn trọc cướp đoạy, chỉ là ấn chặt môi lên môi cô, làm cho cô không mở miệng được.
Cổ họng cô khẽ lên xuống, mở mắt, đôi mắt cô như bị đôi mắt đen sâu thẳm của anh hút vào. Cô lại vươn tay về phía anh, Phong Sính nhân thể ôm cô vào lòng.
Trở lại Ức cư, Phong Sính nói bảo mẫu pha ly sữa nóng mang lên, quản gia cũng đã nghe thấy chuyện này, ông lo lắng đứng bên cạnh. "Phong thiếu, chuyện này tuyệt đối không đơn giản vậy."
Đường Ý nắm chặt ly sữa trong tay, mắt cụp xuống.
Phong Sính nhìn dáng vẻ của cô, sau đó nói với quản gia bên cạnh, "Sao lại không đơn giản?"
" Người kia muốn tự sát, có hàng ngàn hàng vạn chỗ để chọn, nhưng sao anh ta lại chọn khu vui chơi Phong thành. Hơn nữa lại là ngày cắt băng khánh thành, khu vui chơi là nơi có rất nhiều người, chơi chiêu bất ngờ không kịp đề phòng, là muốn ngài ngay cả thời gian phong tỏa tin tức cũng không có."
Phong Sính dựa vào sô pha, không nói lời nào.
Đường Ý càng lúc càng cảm thấy lạnh, hai tay sắp không đỡ nổi ly sữa.
Đúng vào lúc này, Phong Sính nhận được một cuộc điện thoại.
Đường Ý vểnh tai, chỉ nghe được bốn chữ, Phong Sính bất đắc dĩ nói một câu mang theo mệt mỏi, "Tôi biết."
Chờ anh cúp máy, quản gia mới bước lên, "Phong thiếu?"
"Người kia chết rồi, chết tại chỗ."
Đường Ý kinh hoàng, sữa trong ly cũng chao đảo sánh ra khỏi miệng ly.
Quản gia ảo não, "Phong thiếu, chuyện này nhất định phải điều tra tường tận, nhất định có gì đó mờ ám."
"Mờ ám ở đâu?"
"Ngày cắt băng khánh thành, mọi hoạt động đều đã được sắp xếp chu đáo, lại được trải qua một lần kiểm tra kĩ càng, mỗi nhân viên cũng đều được trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, theo lý thuyết là không thể xảy ra. . ."
Phong Sính im lặng không nói, tựa như đang suy nghĩ.
Quản gia lại nói tiếp, "Phong thiếu, tài liệu kia, còn có người nào xem qua không?"
"Tổng giám Phòng kế hoạch tự mình đưa cho tôi, ông ấy là nhân viên lâu năm của công ty, có những quy tắc ông ấy tất sẽ hiểu."
"Vậy ngài. . ." Quản gia muốn nói lại thôi, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Đường Ý, "Hay ngài có nhầm lẫn gì đó không?"
Phong Sính chặn lời quản gia, "Ông coi