Đợi nhân viên phục vụ đem thức ăn lên, lãnh đạo xưởng tự mình rót rượu "Nào, nào, uống rượu, uống rượu"
Đường Ý nhìn thấy người đó đi đến chỗ mình, cầm theo bình thủy tinh đựng đầy rượu Mao Đài, cô lạnh lùng nhìn, rượu trắng tinh khiết và hương thơm nồng nặc vị cồn đưa tới trước mặt cô, hai hàng lông mày nhẹ nhăn, người đàn ông rót cho Phong Sính chén rượu, sau trở lại chỗ ngồi.
"Phong thiếu hôm nay đến vì hợp tác, kính anh một chén".
Phong Sính cũng không đứng dậy, cầm chén trên bàn đưa đến khóe môi nhấp nhẹ, tỏ vẻ lịch sự.
Người đàn ông nâng chén rượu giơ lên, ánh mắt nhìn về phía Đường Ý "Cô Đường, nể mặt tôi, uống một chén".
"Tôi không uống rượu". Cô không cần nhờ vả ai, cho nên có thể không chút do dự cự tuyệt.
Sắc mặt của đối phương vẫn bình thường "Có thể ở bênh cạnh Phong thiếu, đi đâu sao có thể không uống rượu?"
Đường Ý ngay cả đũa cũng chưa cầm, Phong Sính ngồi rất gần, vai cơ hồ có thể dựa vào cô, nhưng càng là lúc này, anh liền càng không nói, thờ ơ lạnh nhạt, cũng làm cho người bên cạnh đoán không ra trong lòng anh đang nghĩ gì.
"Cô Đường, cô là dì nhỏ của Phong thiếu, vậy cũng là khách quý của chúng tôi, lẽ ra chúng tôi phải tiếp đãi cô thật tốt".
Tầm mắt Đường Ý nhìn về chén rượu kia "Tôi nói, tôi không uống rượu, mọi người không cần ra sức mời"
"Cô Đường còn trẻ như vậy, đã có bạn trai chưa?"
Đường Ý mím môi, giọng nói lãnh đạm "Không có"
Phong Sính nghe thấy, lông mày ức chế đập thình thịch hai cái, điều này cũng có thể làm cho mối quan hệ của hai người càng khó nói.
Mấy người thấy Phong Sính không quan tâm, tâm trạng càng hiểu rõ, một vị khách ngồi cách Đường Ý không xa mở miệng nói "Cô Đường, vậy tôi giới thiệu cho cô một người được không?"
"Không, cảm ơn"
"Cô thực sự không suy nghĩ một chút sao?" Người kia cười nhìn về phía này nói "Mọi người nói, cậu Hoàng phó tổng gia thế nào?"
Có người khúc khích cười ra tiếng "Lão Lý, ông nghiện làm mai mối à?"
"Ai ô, cậu Hoàng tuấn tú lịch sự, lại tốt nghiệp cao học, kết hợp với cô Đường như vậy cũng là trai tài gái sắc".
"Nhưng cậu Hoàng năm trước gặp phải người phụ nữ không sạch sẽ, không phải nhiễm bệnh sao?"
Đường Ý chỉ cảm thấy buồn nôn, chân mày Phong Sính cũng nhíu lại, cô ngắm nhìn chén rượu trên bàn, bưng lên ánh mắt nhìn về phía mấy người "Thật không? Vậy tôi muốn cảm ơn các vị"
Cô uống một ngụm rượu nuốt xuống cổ họng, thần sắc không thay đổi, lúc trước uống ở quán vị rượu khá hơn nhiều.
Đường Ý đặt chén rượu trên bàn, Phong Sính đang chơi cái bật lửa bạch kim trong tay, tiếng lạch cạch truyền tới tai cô, bỗng nhiên nắm trong lòng bàn tay, liền đem cái bật lửa vỗ mạnh trên bàn "Có chút vui đùa, mọi người cũng bắt đầu?"
Đường Ý lau miệng, đẩy ghế tựa đứng dậy.
Đối diện với mấy người đàn ông sợ đến không dám lên tiếng, Phong Sính đứng lên, rất gần cô, mặt hai người cơ hồ chạm vào nhau, cô hướng anh thở ra, ánh mắt lộ một chút mơ màng.
Phong Sính không động đậy, "Đừng nói với anh, một ít rượu này liền làm em say".
Thân thể Đường Ý mềm nhũn, toàn bộ nửa người trên ngã hướng Phong Sính, đầu gục ở bả vai anh, mặc dù Phong Sính biết cô ở sau lưng tính kế, nhưng giây phút này cũng không để bụng, Đường Ý lấy tay sờ cổ "Họng em đau".
Đường Ý nghe thấy hắn cười khẽ hai tiếng, cánh tay thuận thế ôm hông cô, đem người cô giật lại một chút "Sao họng có thể đau?"
"Có lẽ bị chén rượu kia làm nóng cổ"
"Được rồi, mở miệng ra anh xem"
Đường Ý nhìn qua những người kia đều quay mặt đi, cô thuận thế mở miệng.
"A"
Đường Ý làm theo "A..."
Phong Sính cúi đầu, nhìn nhìn "Lè lưỡi ra, không nhìn thấy".
Đường Ý hận không thể liếc mắt, nhưng vẫn là hơi lộ ra đầu lưỡi.
Cô còn chưa kịp thấy rõ, con mắt người đàn ông thâm thúy lộ ra ý cười, cũng cảm giác được có một bóng đen áp tới gần, Phong Sính cứ như vậy hôn lên môi cô.
Nụ hôn này, có phần nóng bỏng kích thích, da mặt Đường Ý thiêu cháy, trái tim trong lồng ngực như muốn nhảy ra ngoài, hai tay cô để trên ngực Phong Sính "Ngô ngô, ngô ngô ngô!"
Khóe mắt Phong Sính mỉm cười, nhìn cô lúc này mềm mại vô lực giãy giụa, hai tay áp sau lưng cô, đem nụ hôn này càng lúc càng sâu.
Đường Ý chưa bao giờ cảm thấy hô hấp khó khăn như vậy, dường như mất đi nửa cái mạng, Phong Sính thật vất vả buông cô ra, Đường Ý thở hổn hển, tay phải bưng miệng mình, rất sợ anh lại điên cuồng muốn một lần nữa.
Ngón cái Phong Sính quét khóe miệng, mấy người đang ngồi ngượng ngùng cười nói "Cô Đường, vừa rồi đã đắc tội, cô đừng để ý"
Đường Ý xoay người, mới ra khỏi cửa, tay liền bị Phong Sính lôi đi.
Thân ảnh anh cao ngất che khuất cô, đi qua hành lang tĩnh mịch, đi qua phòng khách, cuối cùng đứng lại ngoài cửa, tầm mắt Phong Sính nhìn xuống, thấy Đường Ý ánh mắt nhìn về phía xa xa, cánh môi anh đào hơi vểnh lên, chỉ có anh biết, đây không phải là cô quệt miệng hoặc tâm tình khó chịu, mà là bị anh hôn đến sưng.
Người giữ cửa lấy xe tới, Phong Sính đi xuống lầu, Đường Ý hai tay để túi quần, người đàn ông mở cửa xe, thấy cô còn đứng ở đó "Qua đây"
Ánh mắt cô thật sâu nhìn anh.
Phong Sính biết trong lòng cô nghĩ cái gì "Cùng anh trở lại, anh đảm bảo sau này không tính sổ với em".
Đường Ý nghe thấy, lúc này mới chậm rì đi qua.
Trong lòng cô, thật ra có chút sợ, Phong Sính người này tâm trạng thất thường, ai biết sau này anh sẽ làm cái gì?
---
Lái xe trở lại Úc cư, chuyện phát sinh hôm nay thực sự nhiều lắm.
Ở đây quản gia hai ba bước tiến đến, nhìn thấy Đường Ý còn đi theo Phong Sính, không giấu được vẻ mặt kinh ngạc "Phong thiếu, cậu đã trở về"
"Yên tâm đi, có một số việc ta đã xử lý tốt, không cần hoảng sợ, trời sập xuống, còn có tôi chống"
Trong lòng quản gia không nói nên lời an ủi, vẻ già nua trên khuôn mặt lộ ra vui mừng, vừa rồi còn lo cho người thanh niên này, bây giờ nhìn thấy Phong Sính bình an vô sự liền an tâm.
Ánh mắt quản gia lập tức hướng về Đường Ý, cô lại bình thản như vậy, hoàn toàn không có chột dạ và tự trách.
Đây là dạng phụ nữ gì vậy? Quản gia không khỏi lắc đầu
Lên trên lầu, Phong Sính kéo tay Đường Ý vào phòng ngủ, anh đem cô lôi đến trước giường, bàn tay ngoắc dưới cằm cô, nâng khuôn mặt cô lên "Cổ họng còn đau không?"
Đường Ý hơi nghiêng mặt, theo lòng bàn tay anh giãy ra, cô nhìn quanh lại thấy gian phòng quen thuộc, "Hiện tại được rồi, không có người ngoài, Phong Sính, trong lòng anh đang nghĩ gì, vẫn là nói rõ đi".
Phong Sính cười cười "Em nói xem anh đang nghĩ gì?"
"Mọi chuyện hôm nay, anh mặc dù có thể giải quyết một phần, nhưng cũng mất đi rất nhiều, em thừa nhận có liên quan, em cảm thấy anh sẽ không bỏ qua cho em", Phong Sính dù có ăn thịt người khác cũng không bao giờ hại cô, điểm ấy, Đường