Ba ngày sau
Quán cà phê
Gương mặt Đường Duệ thay đổi hoàn toàn khi ngồi trong quán, nhân viên phục vụ cung kính đưa cà phê lên, đối diện là người đàn ông trầm mặc, sau một lúc lâu cuối cùng cũng mở miệng "Chị, sắc mặt chị nhìn khá hơn nhiều".
Cô sờ sờ mặt mình, thu hồi ánh mắt đang nhìn nguyệt tẩu ôm đứa nhỏ, Đường Duệ cầm tách cà phê lên, mùi sữa thơm lan tỏa bốn phía, "Cậu cũng không tệ, càng lúc càng được Tần gia trọng dụng, không phải Tần Tuyên Bồi đem chuyện công ty giao cho cậu sao?"
Tiêu Đằng mỉm cười, trong mắt lại có tia giễu cợt lạnh như băng "Chân của em, có thể khôi phục được hay không mới là vấn đề".
"Tiêu Đằng", hiển nhiên Đường Duệ với hắn lúc trước từng hợp tác, không dám gật bừa "Kỳ thực không nhất thiết làm đến một bước này"
Tiêu Đằng nhấp một ngụm cà phê, cái loại vị chát chát xuyên qua đầu lưỡi xuống cổ, nhất thời làm hắn không nói nên lời, sau một lúc thích ứng, mới mở miệng "Nghe nói chị muốn bán đi cổ phần nắm trong tay, tại sao vậy?"
"Chị không hiểu chuyện công ty, chị định mang theo Gạo ra nước ngoài sống, cho con chị một hoàn cảnh sinh trưởng tốt nhất".
"Công ty không cần chị tham gia kinh doanh, hàng năm vẫn có doanh thu và lợi nhuận, đây là một khoản kha khá".
Đường Duệ hạ giọng "Chị không thể khẳng định, Phong Sính có tiếp tục đối phó chị hay không, chị nghĩ, hắn sẽ không chịu để yên, đến lúc hắn động tay động chân, liền nói công ty suy sụp, vậy chị một phần tiền cũng không lấy được".
Tiêu Đằng lại nhấp một ngụm cà phê, tầm mắt nhìn cô nói "Quyền nắm cổ phần của Phong gia trong công ty là sáu mươi phần trăm, trong tay chị bây giờ nắm một phần, so với các cổ đông khác chị chiếm ba mươi sáu phần trăm, là cổ đông lớn nhất. Chị, nếu chị thật muốn bán, em rất có hứng mua".
Kỳ thực, hôm nay lúc Tiêu Đằng hẹn cô, trong lòng Đường Duệ đã đoán được.
Cô đặt móng tay đã được cắt sửa đẹp đẽ trên miệng chén, sau đó vẽ vòng tròn "Tiêu Đằng, cậu có nghĩ tới hay không, đây cũng không phải là một số lượng nhỏ, chị cũng sẽ không bởi vì giao tình với cậu không tệ mà nửa bán nửa cho".
Tiêu Đằng khẽ cười, biểu tình thản nhiên "Chị yên tâm đi, em cứ dựa theo giá trị thị trường để mua cổ phần trong tay chị, thế nào?"
"Tần gia nhiều tiền như vậy sao?"
"Buôn bán như vậy, chỉ có lợi không hại, bọn họ sẽ không phản đối".
Ánh mắt Đường Duệ nhìn phía ngoài cửa sổ, cô không trả lời Tiêu Đằng. Lúc Đường Ý đi vào, nhìn quanh quán cà phê tìm kiếm, Đường Duệ vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy, cô hướng cửa vẫy tay "Đường Đường, bên này".
Bàn tay đang cầm tách cà phế của Tiêu Đằng dừng lại.
Đường Ý đến gần, mới phát hiện người đối diện Đường Duệ là Tiêu Đằng.
"Chị" Cô chào hỏi.
Tiêu Đằng nâng khóe miệng "Đường Đường"
Đường Ý gật đầu với hắn "Chào anh"
Tầm mắt Tiêu Đằng nhìn sang Đường Duệ "Chị, chuyện vừa rồi, chị suy nghĩ thật kỹ, có gì em sẽ gọi lại cho chị".
"Được"
Sau khi Tiêu Đằng rời đi, Đường Ý để túi xuống ngồi vào chỗ của mình "Anh ấy bảo chị suy nghĩ chuyện gì?"
"Tiêu Đằng muốn mua cổ phần trong tay chị"
Tầm mắt Đường Ý nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy trợ lý đẩy Tiêu Đằng hướng bãi đỗ xe, mà thân ảnh Tiêu Đằng, hoàn toàn bị che mất, cô không khỏi kinh ngạc "Chị thật muốn bán đi số cổ phần đó?"
"Đúng vậy, chị không biết kinh doanh, cái gì cũng không hiểu, chỉ có giữ được tiền mặt trong tay, chị mới yên tâm"
Tim Đường Ý không khỏi trầm xuống "Chị muốn bán cho Tiêu Đằng?"
Nói vậy, đối với Phong Sính thực sự là đuổi cùng giết tận.
Đường Duệ kín đáo liếc nhìn em gái, thấy cô nhíu mày, trong mắt tối tăm, môi cô dán trên chén cà phê "Đường Đường, em đang lo lắng cái gì?"
Đáy mắt Đường Ý chợt sáng lên, cô lắc đầu "Chị, dù sao cũng là tài sản mà chồng chị để lại..."
"Em yên tâm, chị sẽ không bán cho Tiêu Đằng"
Đường Ý khẽ thở dài, cả người dựa vào ghế, "Em thật không hiểu, Tiêu Đằng còn đang cố chấp cái gì? Đã như vậy, còn không chịu dừng tay sao?"
"Đúng vậy", vẻ mặt Đường Duệ nhẹ nhõm, ánh mắt chuyên chú nhìn về phía ngoài cửa sổ, chỗ ấy có sinh mệnh của cô, bây giờ tâm tư cô đặt lên đứa con này "Công ty là của Triển Niên, chị không muốn số cổ phần này rơi vào tay người khác, chị sẽ đi gặp và nói chuyện với Phong Sính, hắn có tiền, số cổ phần chị đang giữ sẽ bán cho hắn, còn chị, liền mang Gạo xuất ngoại, chị cũng không cần lo lắng tương lai cho nó, như vậy có phải hay không vẹn cả đôi đường?"
Đường Ý nhìn cô, có chút khó thể tin được "Chị, kỳ thực lúc chị nói với Tiêu Đằng sẽ suy nghĩ, em nghĩ chị đã đồng ý".
"Chị không phải là người không hiểu đạo lý, chị chỉ muốn một phần chắc chắn, Gạo trở lại bên cạnh, chị muốn cho con chị những ngày tháng sống vui vẻ êm đềm, mặt khác, chị không muốn trở thành tội nhân của Phong gia, dù sao một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa".
Đường Ý đối diện chị, cô tươi cười điềm tĩnh mà dịu dàng, lúc trước Đường Ý cảm thấy mọi người đều thay đổi, bây giờ nghĩ lại, một người, nếu đã bước chân vào xã hội này, không có khả năng không nhuốm bụi trần. Mấu chốt chính là, nếu trong xã hội đó có thể giữ vững bản thân, thì trong lòng chính là sự mỹ lệ phát ra ánh sáng tuyệt đẹp.
"Chị nói sẽ xuất ngoại, ở đó ngôn ngữ không thạo, có thể được không?"
"Chị có thể tìm một giáo viên, Đường Đường, nước ngoài không khí tốt, giáo dục tốt, cũng có thể giúp chị quên một ít chuyện không vui..." Đường Duệ nói đến đây, hai mắt sáng lên, giọng điệu chứa ý cười.
"Vậy cũng tốt, nhưng ngày lễ Tết nhớ về thăm mọi người"
Đường Duệ cười cười "Chị biết rồi"
Lúc này, bên cạnh có nhân việc phục vụ đang dọn dẹp, khi rời đi, hai chị em cũng không ai chú ý đến cô ta.
Nhân viên phục vụ đi qua hành lang, tiến đến phòng nghỉ.
Cô ta cầm di động lên, gọi một cuộc điện thoại "Alo, Tiêu tổng"
"Nói"
"Ý của Phong phu nhân, là muốn đem quyền nắm cổ phần bán cho Phong Sính, cô ấy nói, không muốn công ty rơi vào tay người ngoài".
Xe Tiêu Đằng dừng ở bên ngoài không xa, vẫn chưa rời đi, xuyên qua tấm kính thủy tinh màu trà, thậm chí còn có thể nhìn thấy hai chị em ngồi bên cửa sổ, các cô trò chuyện vui vẻ, mà Đường Duệ hẳn đã sớm quên, mấy ngày trước đó, cô và hắn đã ngồi chung một chiếc thuyền.
Tiêu Đằng nắm chặt lòng bàn tay "Tôi biết rồi"
Mặt hắn không thay đổi cúp điện thoại, trợ lý ngồi ở phía trước, thấp thỏm hướng mắt nhìn hắn "Tiêu tổng?"
Tiêu Đằng phảng phất tự lẩm bẩm "Lần này nếu đạt được thỏa thuận, công ty kia sẽ lâm vào nguy hiểm, đây cũng chính là biện pháp duy nhất cản trở Phong Sính".
"Phong Sính, có thể uy hiếp hắn sao? Nếu không được, chúng ta có thể