Điện thoại đầu kia im lặng một lát, tiếng nói Đường Duệ lúc này hơi run rẩy lọt vào tai Phong Sính
"Phong Sính, cậu rốt cuộc có ý gì?"
"Không có ý gì" Phong Sính không nghĩ sẽ nói "Giữa chúng ta không đạt được quan hệ hợp tác, lại nói, quyền nắm cổ phần trong tay chính là do cô dùng thủ đoạn đạt được, tôi sẽ không cùng cô giao dịch".
Phong Sính nói xong, liền cúp điện thoại.
Đường Ý tự nhiên sẽ không ngốc đến nỗi nghĩ rằng lời Phong Sính nói thực sự là muốn cùng Đường Duệ tiếp tục đấu đến cùng, kỳ thực trong mắt người đàn ông lúc này, cho tới bây giờ không coi Đường Duệ là đối thủ, lúc di chúc được công bố, anh vững như núi Thái Sơn, không chút nào biểu hiện sự lo lắng. Lúc đầu ở trong mắt Đường Ý, Phong Sính quá lắm cũng chỉ là công tử nhà giàu quần áo lụa là mà thôi, mà nay, trên người đàn ông biểu lộ ra sự trầm ổn và có chí khí, tựa hồ sự lịch lãm và trưởng thành trải qua những việc như vậy mới từ từ tạo nên.
Đường Ý lui trở lại.
Phong Sính cúp điện thoại trở về, ngồi đối diện cô, Đường Ý làm bộ lơ đãng hỏi "Điện thoại của ai vậy?"
"Công ty"
"Có việc gấp sao?"
"Không có" Phong Sính lắc đầu, thay cô gắp bánh bao hấp Thượng Hải "Mấy thứ này làm sao ăn no được? Có muốn ăn cơm không?"
Đường Ý vừa muốn lắc đầu, điện thoại Phong Sính lại lần nữa vang lên. Lần này anh không có tránh cô, trực tiếp nhận "Alo?"
"Phong tổng" Người trong công ty đương nhiên xưng hô với anh như vậy, Đường Ý cũng không nghe được rõ ràng, nhưng trên mặt Phong Sính mơ hồ lộ ra mấy phần ngưng trọng, giống như cùng bên ngoài trời như nhau, tối tăm không rõ, làm cho người khác cảm thấy bất an.
Sau một hồi, bên kia không có động tĩnh, nhưng Đường Ý thấy động tác Phong Sính vẫn vậy, hình như vẫn đang suy nghĩ.
Trong túi một tiếng chuông truyền đến, khiến cả người kinh ngạc, Đường Ý lấy điện thoại ra, thấy tên chị gọi.
Đường Duệ khi nghe Phong Sính nói, trước tiên đương nhiên tìm Đường Ý hỏi, cô không nhận, đem điện thoại tắt đi, gửi cho Đường Duệ một tin nhắn "Chị, em sẽ qua bên chị một chuyến"
Phong Sính quay sang nhìn cô "Anh muốn đến công ty, em về nhà trước đi"
"Được"
Phong Sính thấy cô cất di động "Điện thoại của ai? Đường Duệ?"
"Vâng, em muốn qua đó một chuyến"
"Anh đưa em đi"
Ở trên xe, Đường Ý cảm thấy muốn cùng Phong Sính thương lượng lại "Em phải đem chuyện này nói cho chị, em sợ sau này chị biết, sẽ trách em là làm cho chị ấy gián tiếp hại Phong Gia"
Phong Sính một tay chống đầu, có chút không yên lòng "Tùy em, Tiêu Đằng muốn chỉ là anh không mua số cổ phần đó mà thôi, còn về việc có mua được số cổ phần trong tay Đường Duệ không, hắn còn phải xem bản lĩnh của chính mình"
Đi tới Phong gia, quản gia trước kia đã đi rồi, lúc này đã đổi thành một người phụ nữ trung niên bốn mươi tuổi.
Bà dẫn Đường Ý lên lầu, Đường Duệ đang đứng ngắm cảnh cùng con trai, nhìn thấy em gái, liền bảo cô qua đây "Đường Đường, ngồi đi".
Đường Duệ không thể chờ đợi liền mở miệng "Phong Sính rốt cuộc có ý gì? Chẳng lẽ hắn còn không chịu buông tha chị và Gạo?"
"Không phải như vậy" Đường Ý sốt ruột giải thích "Chị, chuyện này là do em"
"Em?"
Đường Ý cảm thấy không cần phải giấu diếm, lại nói đây là chị của mình, cô đem sự tình nói rõ ràng cho Đường Duệ nghe. Chị cô sau khi nghe xong, vẻ mặt khó có thể tin "Tiêu Đằng ... Cậu ấy, cậu ấy cư nhiên có thể làm ra chuyện như vậy?"
"Hiện tại, Tiêu Đằng đang nhắm tới quyền nắm cổ phần trong tay chị, hơn nữa em hôm nay đã gặp anh ta, anh ta nhất định phải giành được, nếu không, sợ là kéo em cùng anh ta xuống"
Sự khiếp sợ trong mắt Đường Duệ còn chưa tan "Cậu ấy thực sự ... Đường Đường, cậu ấy không phải rất yêu em sao?"
"Chị, em cảm thấy Tiêu Đằng đã đi đến ngõ cụt, em không có lòng tin anh ấy sẽ quay đầu lại".
"Đường Đường, vậy chị phải làm gì? Ảnh chụp đã lấy về chưa?"
"Phong Sính buông tay việc thu mua, Tiêu Đằng cũng giữ chữ tín, nhưng em chỉ sợ anh ta sẽ không chịu để yên, anh ta nếu còn muốn lấy thứ đó để trao đổi với chị quyền nắm cổ phần, chúng ta liền quá bị động."
Đường Duệ giật mình, nhìn chằm chằm Đường Ý, hôm nay thật có nhiều tin tức khó có thể tin "Đường Ý, Phong Sính thực sự là vì em mà buông tay?"
Đường Ý thở ra "Em cũng cảm thấy, giống như một giấc mộng"
"Chuyện như vậy nếu như rơi trên người Triển Niên, khẳng định ông ấy không do dự buông tay chị, Đường Đường, Phong Sính đối với em, do mục đích ban đầu không tốt nên bây giờ yêu thương sâu sắc, thực sự là không đơn giản".
"Yêu thương sâu sắc?" Tim Đường Ý đập mạnh, ánh mắt cũng mơ màng.
"Nếu không phải tình cảm sâu nặng, cần gì phải thay em làm như vậy, tấm hình kia liên quan đến em và Tiêu Đằng, mặc kệ Tiêu Đằng có tung ra hay không, người được lợi nhất không phải là Phong Sính sao? Nhưng cậu ấy lại lựa chọn con đường khó khăn nhất là bảo vệ em, tâm tư này, em không nhìn ra sao?"
Đường Ý có chút hoảng hốt, Đường Duệ than nhẹ "Chuyện trên thương trường, người lừa ta gạt, người ở trong cuộc, lâu sẽ thay đổi", Đường Duệ như nghĩ tới điều gì, lại nói "Đường Đường, Tiêu Đằng đã làm đến một bước này, cậu ấy chắc chắn sẽ không bởi vì Phong Sính dừng tay mà ngừng lại, mục đích cuối