Nguy Tình Thử Ái

Chúng ta đang công khai nói chuyện yêu đương


trước sau

Tần gia
Tiêu Đằng lúc về đến nhà đã là hơn 9h tối.
Tần Tuyên Bồi ngồi ở ghế sofa nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu "Trở về rồi"
"Ba còn chưa đi nghỉ sao?"
Tần Tuyên Bồi điều chỉnh hạ thấp âm lượng TV "Đã ăn tối chưa?"
"Con ăn rồi, hôm nay công ty có bữa tiệc chiêu đãi".
"Ba biết" Tần Tuyên Bồi đứng dậy đi về phía người con rể. Kỳ thật, Tần gia đối với Tiêu Đằng ít nhiều vẫn có chút chướng mắt. Bất luận về gia thế hay quyền lợi đều là Tiêu Đằng đã trèo cao rồi, Tần Tuyên Bồi vỗ nhẹ bả vai Tiêu Đằng "Chuyện lần này làm rất tốt, con đường về sau hẳn sẽ càng khó đi, hãy làm cho tốt. "
Tiêu Đằng mấp máy môi "Cảm ơn ba".
"Mau đi nghỉ đi, ba đợi anh về là để nói tiếng chúc mừng, chuyện công ty sau này đều nhờ vào anh".
Ánh mắt Tiêu Đằng trầm xuống, quay người đi lên lầu, Tần Tuyên Bồi dõi mắt nhìn theo bóng lưng Tiêu Đằng. Người con rể này tốc độ phát triển cực nhanh làm ông cũng không thể không thán phục. Thời gian một năm ngắn ngủi, tài hoa cùng khát vọng của hắn đã phát huy một cách tốt nhất, hắn lúc trước cũng chỉ thiếu một bước chính là đài cao.
Giờ đây, chỗ đứng của Tiêu Đằng càng ngày càng cao, hắn từng bước trầm ổn tiến về phía trước, móc chìa khóa xe trong tay xoay tròn vang lên tiếng đinh đang khiến hắn buông lỏng thần kinh đang căng cứng. Lên tới lầu trên, vừa đứng trước phòng ngủ cửa từ bên trong cũng mở ra.
Khuôn mặt Tần Du Ninh nhỏ nhắn, sắc mặt vui mừng, hai mắt đen bóng trông rất có thần, như thể cô với người hôm trước hoàn toàn khác nhau, cô đưa tay kéo Tiêu Đằng vào trong phòng.
"Em xem qua tin tức rồi, Tiêu Đằng anh rất tuyệt."
Tiêu Đằng rút tay trở về "Đây chỉ là bước khởi đầu thôi, không có gì đáng chúc mừng cả."
"Những năm gần đây, Phong gia đối với chúng ta từng bước ép sát, công ty chịu cũng không ít thiệt thòi". Tần Du Ninh đứng trước mặt Tiêu Đằng thay hắn tháo cavart, khóe miệng cười vui vẻ, đôi mắt cũng tạo thành độ cong "Tiêu Đằng, những chuyện này may mắn mà có anh."
Tiêu Đằng nhìn từ trên cao xuống người trước mặt, cô vừa tắm xong, tóc mới sấy khô một nửa xõa sau lưng lộ ra cần cổ cùng bờ vai trắng ngần. Buổi tối có uống vài ly rượu khó tránh khỏi xao động. Tiêu Đằng đẩy nhẹ bả vai Tần Du Ninh đi về phía giường lớn, Tần Du Ninh ngửi thấy mùi rượu trên người hắn cô đánh bạo tiến lên ôm chặt eo Tiêu Đằng.
Tiêu Đằng có chút bất ngờ, sau liền giữ chặt tay Tần Du Ninh kéo đổ lên giường.
Trước khi trút bỏ hết quần áo, Tiêu Đằng lần nữa nhìn người dưới thân là vợ của hắn, hắn không buông cô ra mà liên tiếp hôn lên.
Hồi lâu sau, Tiêu Đằng mới cảm thấy hắn cùng Tần Du Ninh là người cùng đường, đều ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ đợi chờ phần tình cảm không dành cho bản thân. Đêm nay, hắn kì thật cũng có chút vui vẻ, trên đường trở về nhớ lại những hình ảnh kiều diễm, không khí xa hoa nịnh nọt hắn bỗng nhiên rất hoài niệm cái bộ dạng trong sáng ở vườn trường khi xưa. Bản thân hôm nay dính quá nhiều phù hoa nhưng nó đã dần trở thành thói quen ăn sau vào nội tâm rất khó dứt bỏ.
Tới nửa đêm, Tần Du Ninh thân thể khó chịu rời giường, Tiêu Đằng say rượu nên động tác cũng rất thô bạo, cô lấy lọ thuốc trong tủ đầu giường bỏ lên trên bàn sau đó lại lần nữa trở lại nằm bên cạnh Tiêu Đằng.
Hôm sau
Tiêu Đằng khẽ động thân, giơ cánh tay lên, người này mỗi sáng đều tỉnh dậy lúc bảy giờ, hậu quả của việc say rượu là sau khi tỉnh dậy đầu rất đau. Hắn chậm rãi mở mắt ra thấy bên cạnh đã không còn người.
Tiêu Đằng chống tay ngồi dậy, trên ghế salon có đề sẵn quần áo hôm nay hắn muốn mặc, Tần Du Ninh đẩy cửa phòng bước tới: "Em biết ngay anh đã tỉnh, em đã phân phó nhà bếp nấu đấy, là canh giải rượu."
Tiêu Đằng vén chăn xuống giường, lúc này nhìn tới toàn thân không mặc gì, Tần Du Ninh không khỏi xấu hổ mang chén canh nhét vào tay hắn. Tiêu Đằng t chú ý tới lọ thuốc đặt ở tủ đầu giường, Tần Du Ninh cũng nhìn theo "Anh yên tâm, em đã uống thuốc rồi."
Khóe miệng Tiêu Đằng khẽ giật giật, Tần Du Ninh hy vọng hắn sẽ nói ra mấy lời gì đó nhưng cuối cùng hắn chỉ trầm mặc đem chén canh uống cạn.
Mặc xong quần áo vẫn thấy Tần Du Ninh đứng đó, Tiêu Đằng cất lời "Không phải từng uy hiếp anh muốn có con sao?"
"Anh biết rõ em cũng đã nói vậy đấy", Tần Du Ninh khẽ thở dài "Em chẳng có gì chắc chắn để có thể uy hiếp anh, chuyện đứa nhỏ...vẫn là thuận theo tự nhiên đi".
Cô không chịu uống thuốc, Tiêu Đằng lại không chịu đụng vào cô hắn chấp niệm sâu như vậy nên Tần Du Ninh chỉ còn cách thỏa hiệp.
Động tác thắt cavart của Tiêu Đằng khẽ dừng lại có chút cứng nhắc, nhìn sâu vào đồng tử người phụ nữ trước mặt, sau khi kết hôn cô dường như không có lúc nào vui vẻ, không nói dáng vẻ lo lắng chờ đợi cũng là phỏng đoán tâm tư của hắn cùng nơm nớp lo sợ.
"Đợi Tần gia sau này có thể thật sự đè bẹp Phong gia, anh sẽ dành thời gian đưa em đi chơi thật thoải mái."
Ánh mắt Tần Du Ninh sáng lên, gật đầu đáp ứng: "Được!"
Kỳ thật, nửa câu nói vừa rồi Tần Du Ninh sợ nhất là nghe Tiêu Đằng nói đợi sau khi Tần gia có thể đè bẹp Phong gia hắn phải ra đi, hắn muốn ly hôn.
Hẳn là Tần Du Ninh tự mình đa tình, tâm tình đột nhiên rất tốt... cảm thấy ánh mặt trời thật ôn hòa dễ chịu.
---
Đường Ý ở công ty tăng ca tới khuya, sắp 9h còn chưa được ăn cơm tối, cô tắt máy tính chuẩn bị đi về, nghĩ ngợi rồi lại quyết định đem phần văn bản đi in để đảm bảo hội nghị ngày mai không có chút sơ suất nào lúc này mới tan ca.
Vừa ra khỏi vài bước, có điện thoại của Phong Sính gọi tới, cô vươn vai một cái rồi mỉm cười nhận điện thoại "Alo?"
"Sao còn chưa về?"
"Còn phải tăng ca."
"Đã ăn cơm tối chưa?"
"Vẫn chưa" Đường Ý liếc nhìn đồng hồ "Em sẽ ăn ở gần công ty chút gì rồi về."
"Em đợi anh tới đón."
Đường Ý nhìn trời đêm vội mở miệng ngăn lại: "Không cần, em ăn xong tự bắt xe về được."
"Anh cũng chưa ăn, em chờ đó đừng đi lung tung". Nói xong Phong Sính liền cúp điện thoại.
Đường Ý đói lả, nhưng Phong Sính lái xe qua đây cũng mất khá nhiều thời gian, cô liền quyết định tới nhà hàng gần công ty gọi chút điểm tâm trước.
Chọn ba món mặn một món canh, khi Phong Sính tới cũng vừa lúc phục vụ bưng đồ ăn lên không lãng phí chút thời gian nào.
Đường Ý bắt đầu ăn, Phong Sính nhìn xung quanh bốn phía "Hay là, đổi nhà hàng đi?"
"Anh không đói bụng sao?" Đường Ý gắp cá băm viên "Em không chịu nổi rồi, đã sớm đói muốn chết."
Phong Sính nhìn bộ dạng cô như quỷ đói đầu thai không khỏi bật cười, cũng cầm đũa lên. Hai người yên tĩnh dùng bữa không nói một câu, đều là bộ dạng đói muốn chết, cũng không đòi hỏi gì. Đường Ý sau khi ăn xong một bát cơm, lúc này mới mở miệng "Trễ như vậy, anh cũng tăng ca sao?"
"Đúng." Phong Sính đáp lại "Công ty nhiều việc, đi không được".
Đường Ý lấy thêm cơm bên cạnh, Phong Sính nhìn không chớp mắt "Khẩu vị tốt như vậy?"
Đường Ý nghe xong, mặt dần đỏ lên, con gái bị nói tham ăn hẳn không phải là lời tán dương...cô chỉ định lấy nửa bát, Phong Sính thấy vậy giúp cô bỏ vào một môi "Ăn nhiều một chút, ăn mập rồi anh sẽ chịu trách nhiệm."
Đường Ý bưng lấy chén cơm, phì cười: "Anh thật tốt nha, em ăn mập anh chịu trách nhiệm giúp em giảm béo".
Phong Sính cả ngày thần kinh căng như dây cung cũng bởi những lời này của Đường Ý mà khẽ buông lỏng, kéo nhẹ mở cavart "Được, về nhà cùng tôi vận động một chút, nhiệt lượng

chén cơm này sẽ tiêu hao hết."
Đường Ý nhấc chén canh trừng mắt về phía Phong Sính. Quán nhỏ này nằm cạnh công ty, giá cả bình dân nên rất nhiều người qua đây dùng cơm sau khi tan làm.
Ăn cơm tối xong, Phong Sính kéo tay Đường Ý ra bên ngoài, hai người một trước một sau đi về hướng bãi đỗ xe, Đường Ý cũng đã quen việc bị Phong Sính nắm lấy như vậy.
Bỗng nhiên không biết từ đâu xuất hiện một hồi đèn flash, hai mắt Đường Ý bị chói ánh đèn đau đớn liền giơ cánh tay che lại, động tác Phong Sính nhanh hơn ôm đầu cô nép vào ngực mình.
"Phong thiếu, xin hỏi đây là bạn gái anh sao?"
"Phong thiếu, anh thế nào lại ở chỗ này dùng cơm?"
Phóng viên liên tiếp đặt câu hỏi khiến bọn họ không thể trả lời, Phong Sính bặm nhẹ hai cánh môi không nói lời nào, ôm Đường Ý tới xe cách đó không xa. Nhưng phóng viên càng ngày càng nhiều, rõ ràng là đã canh chừng ở đó hồi lâu đều là lấy chứng cứ trực tiếp mà.
"Phong thiếu, có tin tức nói anh cùng dì nhỏ có quan hệ yêu đương, cái này có phải sự thật không vậy?"
Bước chân Phong Sính bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt quét về phía người đàn ông vừa đặt câu hỏi, ngữ khí cứng rắn "Tôi không có dì nhỏ."
"Vậy xin hỏi, Phong phu nhân hiện tại cô ấy có em gái phải không?"
Ánh mắt Phong Sính lộ vẻ trào phúng "Tôi nói, mẹ của tôi không có em gái, còn chưa tránh ra sao?"
Đường Ý mặt vẫn chôn chặt trước ngực Phong Sính vẫn chưa ngóc đầu dậy, cô biết rõ thời điểm lúc này không thể bị ập đến. Phong Sính tỏ ra rất mất kiên nhẫn, vung cánh tay chắn phóng viên để tiến về phía trước, thật vất vả mới nhét được Đường Ý vào trong xe cho đến lúc khởi động xe nhưng người ngoài kia vẫn còn chụp ảnh.
Sau khi xe chạy được một đoạn, Đường Ý lúc này mới ngồi thẳng người lên "Quá điên cuồng."
"Hai người chúng ta, đoán chừng ngày mai sẽ lên trang nhất rồi."
Đường Ý không khỏi đau đầu, Phong Sính ở thời điểm này vẫn không quên trêu chọc cô "Nhìn bộ dạng em như trời sắp sụp tới nơi rồi, công khai thì công khai, chúng ta có cái gì khác người sao?"
"Người khác nhất định sẽ đem quan hệ của em và anh ra bàn luận lung tung."
"Vậy chúng ta thật sự hẹn hò để cho bọn họ nói đã thì thôi."
Đường Ý vừa định mở miệng thì thình lình hai chữ hẹn hò rơi xuống trong lòng, có chút giật mình lại không có ý định phản bác chỉ là cau mày nghĩ lại chừng nào thì bắt đầu, bọn họ đã xem như hẹn hò ư?
Phong Sính ở bên cạnh nhìn vào mắt Đường Ý, cho rằng cô vẫn còn lo lắng, nắm lấy tay cô: "Em không muốn chuyện phơi bày ra ánh sáng cũng được, chuyện này giao cho anh, anh sẽ để cho bọn họ muốn cũng không thể được."
Đường Ý để mặc Phong Sính nắm tay mình, lòng bàn tay người đàn ông tinh tế, tỉ mỉ một chút thô ráp cũng không có, cô mân nhẹ cánh môi "Phong Sính, sao anh tốt với em như vậy?"
"Em đừng đùa, em thật sự không hiểu anh?" Phong Sính thông qua kính chiếu hậu nhìn xuống mặt Đường Ý: "Anh đã nói rồi, là anh yêu em!"
Lời Phong Sính nói hết sức kiên định, nhất thời khiến Đường Ý nghẹn lời không biết nên nói cái gì, cô quay mặt ra ngoài cửa sổ, tâm sự vừa tích tụ ngược lại tản đi không ít.
Trên đường trở về Phong Sính gọi không ít điện thoại phân phó, dựa vào thế lực cùng thủ đoạn của anh muốn nhấn chìm một mẩu tin tức không phải việc khó.
Tay Đường Ý vẫn bị Phong Sính nắm lấy, vừa nói chuyện cùng dùng một tay cầm lái, Đường Ý khẽ dựa đầu vào thành ghế, nhìn ra bên ngoài nhưng vẫn có thể thấy lúc Phong Sính nói chuyện, chỗ dưới cằm tạo thành một đường cong cương nghị mà ưu mĩ, trầm ổn trả lời những câu chữ khiến người khác an lòng.
Phong Sính cúp điện thoại nghiêng đầu sang chỗ khác, thấy khóe miệng Đường Ý chưa thu lại ý cười, Phong Sính đưa tay lên sờ sờ cằm: "Có phải thấy anh rất đẹp trai?"
Đường Ý vui vẻ tán dương "Kỳ thật anh lớn lên đúng là nhìn rất đẹp".
"Sao lại chỉ có vậy được, tôi từ nhỏ tới lớn đều đã như vậy rồi".
Hai người thoải mái nói chuyện cho đến khi về nhà.
Hôm sau, Phong Sính vậy mà thức dậy trước Đường Ý, mở máy tính để đợi tin nhắn từ email.
Đường Ý mặc quần áo chỉnh tề rồi ngồi xuống trước máy tính, video từ trang web nào đó mở ra có tiêu đề ngày hôm nay, Đường Ý nhìn vào đó lập tức thấy cả kinh, cô kích chuột ấn mở.
Nhìn kĩ lại quả thật là nhà hàng hôm qua dùng bữa cả tên cũng gõ rành mạch "Theo nhiều nhận định, người phụ nữ hôm qua được Phong Sính ôm vào xe đúng là dì nhỏ của anh, thì ra là em gái của Phong phu nhân. Theo điều tra, chị em Đường gia có xuất thân bình thường, cha mẹ đều làm nông. Lúc trước, tin tức Đường Duệ trèo cao gả cho Phong Triển Niên từng gây chấn động cả thành phố Lận An. Hôm nay, không nghĩ tới em gái lại mau chóng tiếp cận cháu ngoại của mình là Phong Sính. Nhìn từ cấp bậc nhà hàng này đã biết đẳng cấp hai bên không thể so bì thế nhưng Phong Sính lại cam tâm tình nguyện, đây rốt cuộc là Phong đại thiếu gia đã động tâm hay là nhất thời....."
Đúng lúc Phong Sính từ nhà tắm đi ra, Đường Ý cúi đầu xuống "Này, anh có thư."
Phong Sính đi tới máy tính trước mặt, đảo mắt nhìn tin tức, trên người mùi nước cạo râu nhẹ nhàng, khoan khoái mà sạch sẽ, khẽ ừ một tiếng, lông mày nhăn lại "Thế này là không muốn sống rồi đây, còn dám đăng lên?"
Ngẩng đầu cười lạnh "Nhà tài trợ cho trang web quảng cáo lớn nhất đăng video này là Tần gia."
Lồng ngực Đường Ý không khỏi thắt lại, cảm thấy phiền chán cuộc sống như vậy thật sự là quá đủ rồi, thật không biết nên làm gì?
Phong Sính dùng khăn lông đem lau khô đầu tóc: "Hôm nay đừng đi làm, ở nhà đợi tin tức của anh".
"Không", Đường Ý hướng về phía nhà tắm: "Em không có làm chuyện gì xấu, dựa vào cái gì muốn em ở nhà làm rùa đen rụt đầu?"
Đáy mắt Phong Sính đầy tia u ám dần sáng lên, tâm tình có chút vui vẻ "Đúng vậy, làm rùa đen rụt đầu cũng không hay."
Trên đường tới công ty, Đường Ý vẫn có chút thấp thỏm. Khi tới văn phòng, một đám các đồng nghiệp cùng quây lại một chỗ xem một loạt các tin tức giật gân.
Cô bé lọ lem xứng đôi với hoàng tử đây là nội dung cốt truyện kinh điển nhưng dì nhỏ xứng đôi với cháu trai cái này được coi là gì đây?
Đường Ý đặt túi xách lên bàn, vài người đồng nghiệp cách đó không xa ghé vào tai nhau, Đường Ý biết rõ họ đang nhìn cái gì, cô hít một hơi rồi thoải mái đi tới: "Nguyên một đám làm gì thế này? Mới sáng sớm đã tụ lại một chỗ, không cần làm việc à?"
Những đồng nghiệp bình thường vẫn đối tốt với Đường Ý chỉ chỉ màn hình "Tin tức hôm nay, cảm giác như ném xuống trái bom tấn vậy, cậu xem chúng ta tất cả đều là người ngoài cuộc trông vào đấy".
"Tin tức gì cơ?" Đường Ý bình thản đi qua xem xét, quả nhiên là cái video kia.
"Người này...người phụ nữ này là cậu sao?"
Ánh mắt Đường Ý hướng về người đồng nghiệp của mình mỉm cười nét mặt tươi tỉnh "Đúng vậy."
"Trời ơi, quỷ thần ơi, cậu thật sự cùng Phong Sính nói chuyện yêu đương?"
Đường Ý quay người về chỗ của mình bỏ lại hai chữ "Đúng vậy".


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện