Tần gia
Tiêu Đằng lúc về đến nhà đã là hơn 9h tối.
Tần Tuyên Bồi ngồi ở ghế sofa nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu "Trở về rồi"
"Ba còn chưa đi nghỉ sao?"
Tần Tuyên Bồi điều chỉnh hạ thấp âm lượng TV "Đã ăn tối chưa?"
"Con ăn rồi, hôm nay công ty có bữa tiệc chiêu đãi".
"Ba biết" Tần Tuyên Bồi đứng dậy đi về phía người con rể. Kỳ thật, Tần gia đối với Tiêu Đằng ít nhiều vẫn có chút chướng mắt. Bất luận về gia thế hay quyền lợi đều là Tiêu Đằng đã trèo cao rồi, Tần Tuyên Bồi vỗ nhẹ bả vai Tiêu Đằng "Chuyện lần này làm rất tốt, con đường về sau hẳn sẽ càng khó đi, hãy làm cho tốt. "
Tiêu Đằng mấp máy môi "Cảm ơn ba".
"Mau đi nghỉ đi, ba đợi anh về là để nói tiếng chúc mừng, chuyện công ty sau này đều nhờ vào anh".
Ánh mắt Tiêu Đằng trầm xuống, quay người đi lên lầu, Tần Tuyên Bồi dõi mắt nhìn theo bóng lưng Tiêu Đằng. Người con rể này tốc độ phát triển cực nhanh làm ông cũng không thể không thán phục. Thời gian một năm ngắn ngủi, tài hoa cùng khát vọng của hắn đã phát huy một cách tốt nhất, hắn lúc trước cũng chỉ thiếu một bước chính là đài cao.
Giờ đây, chỗ đứng của Tiêu Đằng càng ngày càng cao, hắn từng bước trầm ổn tiến về phía trước, móc chìa khóa xe trong tay xoay tròn vang lên tiếng đinh đang khiến hắn buông lỏng thần kinh đang căng cứng. Lên tới lầu trên, vừa đứng trước phòng ngủ cửa từ bên trong cũng mở ra.
Khuôn mặt Tần Du Ninh nhỏ nhắn, sắc mặt vui mừng, hai mắt đen bóng trông rất có thần, như thể cô với người hôm trước hoàn toàn khác nhau, cô đưa tay kéo Tiêu Đằng vào trong phòng.
"Em xem qua tin tức rồi, Tiêu Đằng anh rất tuyệt."
Tiêu Đằng rút tay trở về "Đây chỉ là bước khởi đầu thôi, không có gì đáng chúc mừng cả."
"Những năm gần đây, Phong gia đối với chúng ta từng bước ép sát, công ty chịu cũng không ít thiệt thòi". Tần Du Ninh đứng trước mặt Tiêu Đằng thay hắn tháo cavart, khóe miệng cười vui vẻ, đôi mắt cũng tạo thành độ cong "Tiêu Đằng, những chuyện này may mắn mà có anh."
Tiêu Đằng nhìn từ trên cao xuống người trước mặt, cô vừa tắm xong, tóc mới sấy khô một nửa xõa sau lưng lộ ra cần cổ cùng bờ vai trắng ngần. Buổi tối có uống vài ly rượu khó tránh khỏi xao động. Tiêu Đằng đẩy nhẹ bả vai Tần Du Ninh đi về phía giường lớn, Tần Du Ninh ngửi thấy mùi rượu trên người hắn cô đánh bạo tiến lên ôm chặt eo Tiêu Đằng.
Tiêu Đằng có chút bất ngờ, sau liền giữ chặt tay Tần Du Ninh kéo đổ lên giường.
Trước khi trút bỏ hết quần áo, Tiêu Đằng lần nữa nhìn người dưới thân là vợ của hắn, hắn không buông cô ra mà liên tiếp hôn lên.
Hồi lâu sau, Tiêu Đằng mới cảm thấy hắn cùng Tần Du Ninh là người cùng đường, đều ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ đợi chờ phần tình cảm không dành cho bản thân. Đêm nay, hắn kì thật cũng có chút vui vẻ, trên đường trở về nhớ lại những hình ảnh kiều diễm, không khí xa hoa nịnh nọt hắn bỗng nhiên rất hoài niệm cái bộ dạng trong sáng ở vườn trường khi xưa. Bản thân hôm nay dính quá nhiều phù hoa nhưng nó đã dần trở thành thói quen ăn sau vào nội tâm rất khó dứt bỏ.
Tới nửa đêm, Tần Du Ninh thân thể khó chịu rời giường, Tiêu Đằng say rượu nên động tác cũng rất thô bạo, cô lấy lọ thuốc trong tủ đầu giường bỏ lên trên bàn sau đó lại lần nữa trở lại nằm bên cạnh Tiêu Đằng.
Hôm sau
Tiêu Đằng khẽ động thân, giơ cánh tay lên, người này mỗi sáng đều tỉnh dậy lúc bảy giờ, hậu quả của việc say rượu là sau khi tỉnh dậy đầu rất đau. Hắn chậm rãi mở mắt ra thấy bên cạnh đã không còn người.
Tiêu Đằng chống tay ngồi dậy, trên ghế salon có đề sẵn quần áo hôm nay hắn muốn mặc, Tần Du Ninh đẩy cửa phòng bước tới: "Em biết ngay anh đã tỉnh, em đã phân phó nhà bếp nấu đấy, là canh giải rượu."
Tiêu Đằng vén chăn xuống giường, lúc này nhìn tới toàn thân không mặc gì, Tần Du Ninh không khỏi xấu hổ mang chén canh nhét vào tay hắn. Tiêu Đằng t chú ý tới lọ thuốc đặt ở tủ đầu giường, Tần Du Ninh cũng nhìn theo "Anh yên tâm, em đã uống thuốc rồi."
Khóe miệng Tiêu Đằng khẽ giật giật, Tần Du Ninh hy vọng hắn sẽ nói ra mấy lời gì đó nhưng cuối cùng hắn chỉ trầm mặc đem chén canh uống cạn.
Mặc xong quần áo vẫn thấy Tần Du Ninh đứng đó, Tiêu Đằng cất lời "Không phải từng uy hiếp anh muốn có con sao?"
"Anh biết rõ em cũng đã nói vậy đấy", Tần Du Ninh khẽ thở dài "Em chẳng có gì chắc chắn để có thể uy hiếp anh, chuyện đứa nhỏ...vẫn là thuận theo tự nhiên đi".
Cô không chịu uống thuốc, Tiêu Đằng lại không chịu đụng vào cô hắn chấp niệm sâu như vậy nên Tần Du Ninh chỉ còn cách thỏa hiệp.
Động tác thắt cavart của Tiêu Đằng khẽ dừng lại có chút cứng nhắc, nhìn sâu vào đồng tử người phụ nữ trước mặt, sau khi kết hôn cô dường như không có lúc nào vui vẻ, không nói dáng vẻ lo lắng chờ đợi cũng là phỏng đoán tâm tư của hắn cùng nơm nớp lo sợ.
"Đợi Tần gia sau này có thể thật sự đè bẹp Phong gia, anh sẽ dành thời gian đưa em đi chơi thật thoải mái."
Ánh mắt Tần Du Ninh sáng lên, gật đầu đáp ứng: "Được!"
Kỳ thật, nửa câu nói vừa rồi Tần Du Ninh sợ nhất là nghe Tiêu Đằng nói đợi sau khi Tần gia có thể đè bẹp Phong gia hắn phải ra đi, hắn muốn ly hôn.
Hẳn là Tần Du Ninh tự mình đa tình, tâm tình đột nhiên rất tốt... cảm thấy ánh mặt trời thật ôn hòa dễ chịu.
---
Đường Ý ở công ty tăng ca tới khuya, sắp 9h còn chưa được ăn cơm tối, cô tắt máy tính chuẩn bị đi về, nghĩ ngợi rồi lại quyết định đem phần văn bản đi in để đảm bảo hội nghị ngày mai không có chút sơ suất nào lúc này mới tan ca.
Vừa ra khỏi vài bước, có điện thoại của Phong Sính gọi tới, cô vươn vai một cái rồi mỉm cười nhận điện thoại "Alo?"
"Sao còn chưa về?"
"Còn phải tăng ca."
"Đã ăn cơm tối chưa?"
"Vẫn chưa" Đường Ý liếc nhìn đồng hồ "Em sẽ ăn ở gần công ty chút gì rồi về."
"Em đợi anh tới đón."
Đường Ý nhìn trời đêm vội mở miệng ngăn lại: "Không cần, em ăn xong tự bắt xe về được."
"Anh cũng chưa ăn, em chờ đó đừng đi lung tung". Nói xong Phong Sính liền cúp điện thoại.
Đường Ý đói lả, nhưng Phong Sính lái xe qua đây cũng mất khá nhiều thời gian, cô liền quyết định tới nhà hàng gần công ty gọi chút điểm tâm trước.
Chọn ba món mặn một món canh, khi Phong Sính tới cũng vừa lúc phục vụ bưng đồ ăn lên không lãng phí chút thời gian nào.
Đường Ý bắt đầu ăn, Phong Sính nhìn xung quanh bốn phía "Hay là, đổi nhà hàng đi?"
"Anh không đói bụng sao?" Đường Ý gắp cá băm viên "Em không chịu nổi rồi, đã sớm đói muốn chết."
Phong Sính nhìn bộ dạng cô như quỷ đói đầu thai không khỏi bật cười, cũng cầm đũa lên. Hai người yên tĩnh dùng bữa không nói một câu, đều là bộ dạng đói muốn chết, cũng không đòi hỏi gì. Đường Ý sau khi ăn xong một bát cơm, lúc này mới mở miệng "Trễ như vậy, anh cũng tăng ca sao?"
"Đúng." Phong Sính đáp lại "Công ty nhiều việc, đi không được".
Đường Ý lấy thêm cơm bên cạnh, Phong Sính nhìn không chớp mắt "Khẩu vị tốt như vậy?"
Đường Ý nghe xong, mặt dần đỏ lên, con gái bị nói tham ăn hẳn không phải là lời tán dương...cô chỉ định lấy nửa bát, Phong Sính thấy vậy giúp cô bỏ vào một môi "Ăn nhiều một chút, ăn mập rồi anh sẽ chịu trách nhiệm."
Đường Ý bưng lấy chén cơm, phì cười: "Anh thật tốt nha, em ăn mập anh chịu trách nhiệm giúp em giảm béo".
Phong Sính cả ngày thần kinh căng như dây cung cũng bởi những lời này của Đường Ý mà khẽ buông lỏng, kéo nhẹ mở cavart "Được, về nhà cùng tôi vận động một chút, nhiệt lượng