Lý Tấu Tinh bất động ngã vào lòng Tế Du, giống như không nghe thấy gì.
Hi Nam luống cuống nhìn anh, lại nhìn Tế Du, căng thẳng đến đỏ bừng đôi mắt, "Tấu Tinh sao vậy?"
Tinh thần lực xông ra khỏi cơ thể Cố Vấn Thành phát ra tiếng tanh tách, hắn nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi.
Cuối cùng cũng bật ra được một câu từ trong cổ họng, "Đi tìm Sofia."
Hắn tập trung cố hết sức ổn định lý trí, giọng nói khô khốc, "Kêu cô ta quay về trường, xin nhà trường cho thuốc."
—— Trường quân đội Thừa Dương có thuốc chứ?
Chắc là có?
Có thể nhanh chóng đem đến không?
Lý trí Cố Vấn Thành hỗn loạn.
Lý trí nói cho hắn biết phải đợi Lý Tấu Tinh tỉnh lại rồi xác định tình huống cụ thể để nhà trường có thể đưa ra phán đoán chính xác.
Nhưng về mặt tình cảm hắn lại cảm thấy mỗi một giây trôi qua đều đang lãng phí thời gian.
Không ai lên tiếng, tất cả mọi người đều không biết làm sao trước tình huống đột ngột phát sinh này.
Hi Nam lau mắt, cúi xuống trước mặt Tế Du cõng Lý Tấu Tinh chạy về phía phi hành khí.
Sau khi Sofia biết được tình huống thì sắc mặt khó coi.
Cô ta cố gắng lựa lời dịu dàng, "Chúng ta phải đợi em ấy tỉnh lại."
Chỉ sau khi tỉnh lại mới có thể xác định nơi nào bị tổn thương, bị thương ra sao.
Tinh thần lực vốn biến đổi thất thường, ai biết trạng thái hiện giờ của Lý Tấu Tinh có thể chịu được kích thích hay không.
Tế Du đề nghị, "Chúng ta có thể dùng khoang chữa bệnh trong phi thuyền ——"
"Không được," Sofia cắt ngang lời hắn, "Tuyệt đối không thể, lúc này tinh thần thể của em ấy rất yếu, sẽ gây ra tổn thương lần hai."
Trên thế giới tất cả mọi thứ đều có mặt lợi và hại, khuyết điểm của loại tinh thạch năng lượng nghịch thiên này cũng rất lớn.
Thực ra trong lòng Sofia đã có dự cảm xấu rồi, cô cảm thấy Lý Tấu Tinh không xong.
Tinh thần lực của Lý Tấu Tinh khoảng 2000, quả thực con số này rất xuất sắc, thế nhưng sự mạnh mẽ này cũng không thể xoa dịu nỗi đau đớn khi bị tinh thạch năng lượng xâm chiếm.
Tinh thạch năng lượng cần phải phối hợp với loại thuốc đặc thù mới có kết quả, bao nhiêu người bỏ mạng cũng vì không chịu đựng được nỗi đau tinh thần lực như bị xé rách.
Nỗi đau này thậm chí có thể khiến cho các chiến sĩ có ý chí kiên định muốn từ bỏ mạng sống.
Sofia thở dài, đồng cảm nhìn các thiếu niên đang đau khổ trước mặt.
Có lẽ...bọn họ không chờ được đâu.
Cô nhường không gian cho những thiếu niên này, một mình lên phi hành khí.
Lý Tấu Tinh được đặt trên bờ cát, nhìn qua cứ như đang ngủ.
Hi Nam cẩn thận đặt tay chân của anh thành một tư thế thoải mái, vừa làm vừa bất an.
Hắn lặng yên nghĩ, Tấu Tinh đừng ngủ nha, được rồi được rồi, biết cậu mệt, vậy cậu ngủ một chút thôi được không?
Chỉ được ngủ một lát thôi đó!
Lăng Niên đứng nghiêm bên cạnh, biển rộng sóng lớn trập trùng, hắn đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nhanh chân chạy về phía phi hành khí, tìm được vỏ ốc biển người cá nhỏ đưa dưới ánh mắt kinh ngạc của Sofia rồi chạy đến bên bờ biển, thổi về hướng biển rộng.
Âm thanh trong trẻo xa xăm thoáng chốc vang lên.
Hắn thổi đi thổi lại, sau khi thành thạo thì âm thanh ngày càng vang dội.
Ánh sáng trong mắt người khác càng ngày càng sáng.
Vạn vật tương khắc, liệu tinh cầu sản sinh ra tinh thạch năng lượng có chứa vật khắc với nó không?
Bọn họ khẩn trương nhích lại gần Lăng Niên, chăm chú nhìn ra ngoài khơi, nhịp tim gia tăng.
May mà một lát sau, bọn họ nhìn thấy bên trong làn nước là những chiếc đuôi cá xinh đẹp đang không ngừng đung đưa bơi về phía đây.
Bé người cá vui vẻ vẫy đuôi chào bọn họ, bơi lại gần bi bô nói: "Anh ơi, em có thể nghe tiếp câu chuyện về anh trai phù thủy không?"
Cố Vấn Thành sờ sờ đầu nhóc con, động tác rất nhẹ, hắn chỉ chỉ Lý Tấu Tinh đương nằm trên đất, "Nhưng anh trai kể chuyện bị thương rồi."
Bé người cá kinh ngạc nhìn về phía Lý Tấu Tinh, trong mắt bỗng chốc ánh lên hai giọt nước mắt.
Cố Vấn Thành quỳ một chân xuống đất ngang với tầm mắt bé người cá, nghiêm túc lại thành khẩn, "Anh ấy nuốt phải tinh thạch năng lượng, em có cách nào cứu anh ấy không?"
Bé người cá ngơ ngác nhìn hắn, sau khi hiểu rõ thì sờ sờ vào cái cằm mập mạp, quay người về phía sau hô lên vài tiếng non nớt với nhóm người cá trưởng thành.
Nhóm người cá yên tâm giao bé người cá cho bọn họ, sau đó lặn sâu vào trong biển.
Cố Vấn Thành ngóng trông nơi mặt biển bọn họ lặn xuống, một cái tay nho nhỏ lạnh lẽo bỗng đặt trên mặt hắn.
Bé người cá an ủi cái anh đẹp trai này, "Đừng lo lắng nha, đừng khóc nha."
Ngôn ngữ đế quốc bị bé nói sai vài từ, Cố Vấn Thành không khóc, chỉ là bé người cá nói sai.
Hắn lại sờ sờ đầu bé người cá, miệng nhoẻn cười.
Nhóm người cá nhanh chóng quay trở lại, một người cá trong đó tới gần, ngượng ngùng đưa đồ vật trong tay cho Lăng Niên.
Sau khi dò hỏi cặn kẽ Lăng Niên liền nghiền thứ đó thành bột rồi đút cho Lý Tấu Tinh.
Mới vừa đút xong thì người cá trưởng thành ngượng ngùng kia lại bổ sung một câu, "Sẽ có tác dụng phụ."
Đội Mộng Chi:???
Người cá xấu hổ trốn sau đá ngầm, tiếp tục nói: "Phụ thuộc vào thiên phú nha! Tác dụng phụ chỉ là tạm thời thôi."
Bọn họ thở phào nhẹ nhõm, trên mặt thiếu niên hiện lên ý cười, lấy hết quà tặng đưa cho nhóm người cá, không ngớt lời ca ngợi, khen đến mức mấy người cá kia đỏ mặt trốn vào trong nước.
Hai ngày sau Lý Tấu Tinh rốt cuộc cũng tỉnh lại.
Đội Mộng Chi lúc này mới biết tác dụng phụ của thiên phú của anh biểu hiện ở đâu.
Vẻ mặt Lý Tấu Tinh hồn nhiên, ánh mắt ngẩn ngơ, nhìn đoàn người đội Mộng Chi trước mặt.
Giọng điệu và biểu cảm biến thành dáng vẻ của nhóc con năm, sáu tuổi.
"Tinh Tinh nhỏ đau quá," anh tủi thân dẩu môi, chỉ chỉ thứ đồ đang phồng lên của mình, "Tinh Tinh muốn đi xì xì."
Ánh mắt đảo một vòng rồi dừng lại trên người anh trai trông đẹp nhất, cố tình gây sự, "Anh dẫn Tinh Tinh đi xì xì đi."
Cố Vấn Thành trợn mắt há hốc mồm, "Lý Tấu Tinh?"
Khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên trước mặt hắn lộ vẻ tủi thân trẻ con, lòng Cố Vấn Thành mềm nhũn, dẫn anh đi đến một nơi kín đáo để giải quyết nỗi buồn.
Còn lại mấy người hai mặt nhìn nhau.
Không biết là ai không nhịn được trước, phì một tiếng bật cười.
Mặc dù hơi không có lương tâm nhưng thật sự —— bạch bạch bạch, tất cả đều đập tay xuống đất cười như điên!
Tùy vào thiên phú cá nhân, vậy thiên phú