Đồng tử Cố Vấn Thành co lại.
Hắn đẩy Lý Tấu Tinh ra, hốt hoảng lui lại hai bước, cả khuôn mặt đều là vẻ kinh ngạc.
Lý Tấu Tinh bị hắn đẩy lùi lại vài bước, thiếu chút nữa bị cát mịn phía dưới làm trượt chân, bối rối tủi thân, "Anh đẩy em."
Tay Cố Vấn Thành run run, hắn sờ sờ bờ môi, biểu cảm đổi tới đổi lui.
Cảm giác nguy hiểm bốc lên từ người hắn, lửa giận như thể thiêu đốt không khí vặn vẹo, "Lý Tấu Tinh ——!"
"Đừng quát em!"
"Em không chơi với anh nữa!" Lý Tấu Tinh cây ngay không sợ chết đứng, chống nạnh hô to, "Em không thích anh nữa rồi, đừng có gọi tên của Tinh Tinh!"
Anh nói xong câu này bèn quay đầu bỏ chạy.
Cố Vấn Thành tức đến mức tim gan phèo phổi đều đau nhức, cảm giác bị người này mút bờ môi vẫn còn đó, bờ môi mềm mại bị đối xử thô lỗ thậm chí còn có chút nhoi nhói.
Mùi vị Lý Tấu Tinh quẩn quanh chóp mũi, người đi rồi, mùi vị trên môi ngược lại càng rõ ràng hơn.
Huyệt thái dương Cố Vấn Thành giật giật, tức đến mức phải ra đứng ở đầu gió để bình tĩnh lại không đi tẩn Lý Tấu Tinh một trận.
Hôn hắn rồi còn nói không thích hắn nữa ư?
...!Không phải, mọe nó, vậy mà dám hôn hắn!
Đệt!
Một thằng con trai!
Vậy mà hôn hắn!
Mặt Cố Vấn Thành tối sầm.
Người nào đó đứng chửi tục suốt một tiếng đồng hồ.
Liều mạng tự nhủ đó là chỉ số thông minh của con nít, bây giờ Lý Tấu Tinh không phải là người trưởng thành mà là một đứa nhóc, là trẻ con thì không cần phải để ý, sau khi Lý Tấu Tinh khôi phục lại có thể còn lúng túng hơn hắn.
Đúng, Lý Tấu Tinh có thể còn lúng túng hơn hắn, rốt cuộc tâm lý Cố Vấn Thành dễ chịu hơn một chút.
Mà bên này, Lý Tấu Tinh sải đôi chân dài đi về phía nhóm anh đẹp trai lúc nãy, khi đi ngang qua bờ biển có một giọng con nít bi bô gọi anh lại, "Anh ơi anh khỏe chưa nà?"
Lý Tấu Tinh quay đầu nhìn lại, một bé người cá xinh xắn đáng yêu nổi trên mặt biển nhìn anh.
Lý Tấu Tinh mất hứng, "Gọi ai là anh đấy, Tinh Tinh vẫn là em bé!"
Em bé người cá ngu người luôn, "Anh cũng là em bé ư?"
"Đương nhiên rồi," Lý Tấu Tinh đi tới, ngồi xổm trên bờ biển nghịch cát, "Còn là em bé thông minh nhất!"
Người cá bơi một vòng tại chỗ, mong đợi nhìn Lý Tấu Tinh, "Vậy còn em? Em là em bé thông minh hạng hai à?"
Lý Tấu Tinh nghĩ nghĩ, trông rất nghiêm túc, "Vì tui chỉ mới thấy một bạn nhỏ là bạn nên bây giờ bạn chính là người thông minh thứ hai."
"Em không phải là người thông minh hạng hai mãi mãi sao?" Trong đôi mắt người cá dâng lên nước mắt.
Đây là con trai ư?
Sao động một chút là khóc vậy.
Lý Tấu Tinh ghét bỏ nghĩ, mình quả là cục cưng kiên cường nhất, lúc nãy bị đẩy mà không rơi một giọt nước mắt nào.
Người cá rất nhanh dời lực chú ý, "Anh ơi, anh kể chuyện anh trai phù thủy cho em nghe được không?"
Hắn đuôi cao cao ngẩng đầu nổi trên mặt nước, rõ ràng mong đợi liền kích động.
Đầu Lý Tấu Tinh đầy dấu chấm hỏi, lớn tiếng nói, "Cái gì mà anh trai phù thủy chứ! Phù thủy là nữ nha!"
Anh thả một tin sét đánh ngang tai xong bèn vung vẩy đôi chân dài chạy biến.
Chỉ còn lại bé người cá hết sức kinh hãi đứng cứng ngắc tại chỗ.
Bên kia, bọn Tế Du đang sơ chế nguyên liệu nấu ăn, mấy người cá trưởng thành đương nói chuyện cùng bọn họ, khẳng định tình trạng của Lý Tấu Tinh chỉ kéo dài trong khoảng một tuần.
Vì chỉ có một tuần, để tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn, bọn họ quyết định ở lại sao Hải Bạch một tuần.
Cố Vấn Thành quay lại trước Lý Tấu Tinh một lát, hắn cố gắng giữ sắc mặt bình tĩnh nhất có thể nên các đồng đội không nhìn ra hắn có gì không đúng.
"Tấu Tinh đâu?"
Cố Vấn Thành nhìn xung quanh, chỉ vào cách đó không xa, "Không phải ngay kia à?"
Các đồng đội nhìn theo hướng chỉ, hết nói nổi.
Lý Tấu Tinh đương ngồi xổm bên bờ biển nghịch sóng, chơi rất hăng say, bé con người cá thì xoay quanh anh, vẻ mặt khóc không ra nước mắt.
"Nhìn dáng dấp có vẻ bọn họ ở chung rất hợp, " Tế Du nở nụ cười, lại cau mày, "Mà kia con sóc kia..."
"Con sóc kia bị người khác dùng tinh thần lực điều khiển," Cố Vấn Thành lạnh lùng nói, "Trộm tinh thạch năng lượng thất bại thì dứt khoát làm cho tinh thạch năng lượng với người cũng biến mất —— quả là một ý nghĩ ghê tởm."
"Gã biết trên người chúng ta còn có tinh thạch năng lượng," Lăng Niên hừ lạnh một tiếng, "Sẽ quay lại."
"Gã sẽ không có cơ hội này." Cố Vấn Thành còn muốn nói vài câu nhưng nhìn thấy Lý Tấu Tinh chạy qua bên này thì lập tức dừng lại.
Dù đã tự nhủ mình rất nhiều lần nhưng vẫn thấy lúng túng...!
Lý Tấu Tinh bị giảm chỉ số thông minh không nghĩ nhiều như vậy, anh nhìn thấy Cố Vấn Thành liền hừ một tiếng, dứt khoát chạy ngang qua hắn đi tìm mấy anh đẹp trai khác.
"Tinh Tinh đói bụng." Gương mặt tuấn tú nhăn lại một cục nhìn rất buồn cười.
Tế Du nén cười, sờ sờ đầu, cũng bắt đầu chiếm tiện nghi, "Vậy cậu nên gọi tôi là gì nào?"
"Anh." Lý Tấu Tinh khinh bỉ liếc hắn một cái, cảm thấy câu hỏi này của hắn sao mà ngu quá.
Tế Du bị cái nhìn này làm cho dở khóc dở cười, giao đồ cần nướng cho Cố Vấn Thành.
Cố Vấn Thành nhận lấy, bắt đầu nấu nướng.
Lý Tấu Tinh xoắn xuýt, đôi mắt lén lút nhìn Cố Vấn Thành.
Khóe mắt Cố Vấn Thành vẫn luôn liếc nhìn vẻ mặt anh, thấy anh cứ nhìn sang phía mình mới cảm thấy hơi hả hê.
Co được dãn được là đại trượng phu, vì cái bụng đói đến mức như muốn dính vào lưng Lý Tấu Tinh thở dài một hơi, ngồi xổm cạnh Cố Vấn Thành nhìn chằm chằm thịt nướng trong tay hắn.
Cũng không thèm nói chuyện, tỏ rõ tui còn giận lắm.
Cố Vấn Thành nhìn mà muốn cười.
Hơn nữa, chỉ số thông minh hiện giờ của Lý Tấu Tinh chỉ có bao nhiêu đó, cái gì cũng không hiểu nên mới cảm thấy tủi thân.
Rõ ràng mình mới là người bị sàm sỡ nhưng bây giờ Cố Vấn Thành lại có cảm giác chột dạ khi bắt nạt trẻ con.
Nhưng bị...!hôn mà không đẩy cậu ấy ra thì chẳng lẽ phải ngoan ngoãn đứng im cho hôn ư?
Nghĩ thì nghĩ như thế nhưng Cố Vấn Thành vẫn đưa xâu đồ ăn mới vừa nướng xong cho anh.
Lúc ăn cơm Lý Tấu Tinh rất ngoan, cho bao nhiêu ăn bấy nhiêu, mấy người kia tấm tắc cảm thán, từng người một nhân dịp này tranh thủ làm anh trai một lần.
Chờ bọn họ cơm nước xong xuôi, để Lý Tấu Tinh đi chơi với bé con người cá rồi mới tiếp tục thảo luận đề tài vừa rồi.
Tinh thần lực Cố Vấn Thành mạnh hơn đối phương nhiều, sau khi xảy ra chuyện bèn dùng tinh thần lực bao phủ hết bán kính một ngàn mét, thành công bắt được tinh thần thể đang nhanh chóng di chuyển của đối phương.
Ở thời điểm này, nếu như không phải muốn bắt sống để tra hỏi thì Cố Vấn Thành đã dứt khoát cho đối phương nếm thử mùi vị bị tinh thần lực làm nổ tung.
Hắn nói kết quả này cho các đồng đội nghe, bọn họ suy nghĩ một chút rồi quyết định chia làm hai đội.
Một đội cùng Cố Vấn Thành đuổi bắt kẻ đánh lén, một đội ở lại trông nom Lý Tấu Tinh.
Cố Vấn Thành hành động nhanh chóng, dẫn Lăng Niên với Swarin xuất phát, nếu để ý kĩ thì có thể nhìn ra chút ý trốn tránh khi hắn vội vã rời đi.
Trong khoảng thời gian này hắn không biết phải chung đụng với Lý Tấu Tinh ra sao.
Dù tình trạng hiện tại của Lý Tấu Tinh không bình thường nhưng Cố Vấn Thành vẫn là người trưởng thành.
Chỉ cần vừa nhìn thấy Lý Tấu Tinh là Cố Vấn Thành sẽ nhớ tới câu "ăn miệng miệng" kia.
...!
Tốt hơn là không cần gặp nhau trong khoảng thời gian này.
Cố Vấn Thành bắt đầu bình tĩnh nghĩ cách kéo dài thời gian.
Sau khi bọn hắn rời đi mặt trời dần buông.
Nhóm người cá xinh đẹp tập hợp bên bờ biển, chuẩn bị nghe Lý Tấu Tinh kể nốt câu chuyện rồi mới quay về biển sâu.
Lý Tấu Tinh qua loa kể xong câu chuyện Cô bé quàng khăn đỏ bèn năn nỉ, "Tinh Tinh có thể xuống đáy biển chơi không?"
"Đại ca, anh không thể đi," bé người cá