Tế Du có thể cảm giác được tinh thần lực bao bọc lấy hắn đang thương tiếc phủ lên vết thương, bên mặt hơi ngứa, là tinh thần lực đang dè dặt an ủi.
Chóp mũi chua xót, trong đôi mắt thoáng chốc dâng lên sương mù.
Đây là sự an ủi lớn nhất mà Lý Tấu Tinh có thể thể hiện trong tình trạng bây giờ.
Tế Du cũng chỉ là một thiếu niên mới vừa trưởng thành, chưa từng đứng giữa lằn ranh sống chết.
Hiện tại trên người hắn bị bắn thủng tám lỗ, sợ hãi cùng đau đớn trước đó theo nước mắt chảy xuống trong tiếng nức nở.
Sau khi Lý Tấu Tinh xuất hiện, dưới sự bảo vệ của tinh thần lực của anh, Tế Du cảm thấy vô cùng an toàn.
Điều này làm hắn không kiềm được mà rơi nước mắt.
Nghe thấy tiếng khóc của hắn, trường đao trong tay Lý Tấu Tinh lớn hơn, tinh thần lực chói mắt bùng lên ánh lửa ngập trời xuyên qua cuống họng của gã đàn ông trung niên, mặt anh không cảm xúc nổi giận, không chút do dự giơ trường đao lên.
"Chờ đã!" Gã đàn ông trung niên hô to, "Tôi có thể nói cho cậu biết đồng bọn của tôi còn có —— "
Câu này còn chưa dứt thì gã đã ôm cổ ngã xuống, hai mắt trợn trừng, không tin được mình lại chết như vậy.
Nhưng gã đã chết thật rồi.
Lý Tấu Tinh vẫn còn là một em bé, anh chỉ biết là Tế Du khóc, Tế Du rất đau, kẻ này đáng chết.
Cho nên không thể lãng phí thời gian, bởi vì Tế Du cần anh.
Lướt qua gã đàn ông trung niên, thứ đầu tiên đập vào mắt Lý Tấu Tinh là đôi mắt ngập nước của Tế Du.
Anh hít hít mũi, cúi người ôm Tế Du vào trong lòng, không biết làm sao chạy về phía bờ biển.
"Tinh Tinh nên làm gì đây," Lý Tấu Tinh chạy nhanh, ôm Tế Du như vật dễ vỡ, bước chạy rất vững vàng, thậm chí không để Tế Du chảy một giọt máu nào, "Tinh Tinh nên làm sao."
Cái gì anh cũng không biết, thậm chí anh không biết phải ôm Tế Du đi đâu.
Năm giác quan được tăng cường nói cho anh biết hô hấp của Tế Du ngày càng suy yếu, người trong ngực nhắm nghiền hai mắt, đã ngất đi.
Rừng rậm yên tĩnh như không có vật sống, chỉ có âm thanh xoay tròn của lá cây, biển xa mênh mông vô tận, ngay cả bờ cát cũng không một bóng người.
Lý Tấu Tinh không tìm được ai xin giúp đỡ.
Anh chỉ có thể ôm hắn chạy nhanh về phía bãi biển, trong mắt mê man, tay ôm Tế Du ngày càng siết chặt.
Anh hận mình hiện tại chỉ là một đứa trẻ.
"Mình cần," đầu Lý Tấu Tinh bắt đầu đau, cơn đau như có ai đó dùng kim châm ghim vào não anh, "...!Mình cần khoang cấp cứu."
Giọng anh nhẹ đến mức bị gió cuốn bay, "Mình cần khoang cấp cứu."
Một giây sau, trên bầu trời sao Hải Bạch có một chiếc phi thuyền xé gió vọt tới, lao qua mây trắng phá tan không khí, gào rú lao xuống như cơn bão quét qua.
Cát trắng bị cuốn lên tận trời cao, phi thuyền khổng lồ lao xuống nện cái ầm trên bờ biển.
Tiếng động lớn như vậy đã kinh động tới người cá với Hi Nam đương dưới biển.
Nhưng người trên phi thuyền còn kinh ngạc hơn cả bọn họ.
Phi thuyền của bọn họ thoát khỏi kiểm soát, đi chệch khỏi tuyến đường như tự có ý thức rồi lao nhanh đến sao Hải Bạch.
Có trời mới biết bọn họ đã trải qua tâm trạng hoảng sợ tột độ như nào dưới tốc độ cao như thế! Lo sợ bị rơi xuống đất tan xương nát thịt!
May mà phi thuyền ngừng lại bình an.
Bọn họ há miệng thở phì phò, hít thở kịch liệt, trong mắt hiện lên sợ hãi, nâng cao cảnh giác, vũ khí trên phi thuyền và lớp bảo vệ đã được khởi động ở chế độ cao nhất.
Nhưng dưới chế độ cao nhất kia khoang phi thuyền lại tự mở ra khi chưa được sự đồng ý của bọn họ!
Lý Tấu Tinh ôm Tế Du, bước từng bước một lên phi thuyền, tinh thần lực quanh người anh đã ngưng tụ lại đến mức sắp nhỏ thành giọt.
Người trên phi thuyền kinh hoảng cầm vũ khí chĩa vào anh.
"Khoang cấp cứu ở đâu?" Trong ngực ôm Tế Du cả người đẫm máu, anh hỏi, "Em cần khoang cấp cứu."
Bảng hướng dẫn trên phi thuyền bắt đầu vang lên, đèn trên vách tường lần lượt chuyển sang màu đỏ, chỉ đường anh đến vị trí khoang cấp cứu và chất chữa trị.
Lý Tấu Tinh đi theo đèn chỉ dẫn trên phi thuyền, tốc độ càng lúc càng nhanh, tốc độ chớp nháy của đèn trên phi thuyền cũng càng lúc càng nhanh.
Trời đựu! Phi thuyền của bọn họ phản rồi!
Người trên phi thuyền trợn mắt há mồm, "Chờ, chờ đã!"
Bọn họ hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra! Thiếu niên lên phi thuyền kia không khách khí chút nào, làm bọn họ cũng không biết có nên tấn công hay không!
Vì nhìn qua người này có vẻ chỉ muốn cứu người trong ngực, giống như không có ác ý.
Thuyền trưởng Kim Địch trầm tư chốc lát, bảo cấp dưới thu vũ khí lại, đi theo người kia tới khoang cấp cứu.
Lý Tấu Tinh dè dặt cẩn thận đặt Tế Du vào khoang cấp cứu, trợn mắt ngẩn người nhìn bảng điều khiển phức tạp.
Lúc Kim Địch tiến vào, Lý Tấu Tinh nhìn về phía ông, cặp mắt kia như ngậm ánh sao: "Có thể cứu bạn của Tinh Tinh không?"
Cái xưng hô này làm Kim Địch thoáng bối rối, vị thuyền trưởng to khỏe nhanh chóng hoàn hồn, đi tới bên cạnh anh khép nắp khoang cấp cứu lại, nhấn liên tiếp mấy cái trên bảng điều khiển.
"Đừng lo lắng, nhóc con," Kim Địch thấy anh lo âu buồn bã, dù cho trên người hai người bọn họ đều dính máu tươi nhưng không có chút ác ý nào, khiến Kim Địch cảm thấy thiện cảm, thân thiện với bọn họ, "Nhóc ấy sẽ không có chuyện gì đâu, một ngày sau sẽ lại đứng trước mặt nhóc."
Lý Tấu Tinh gật gật đầu, vẻ mặt của anh rất quái lạ, xen lẫn nét chín chắn của người trưởng thành là sự non nớt của trẻ con.
Sau khi xác nhận không còn nguy hiểm tinh thần lực liền tiêu tán, tinh thần lực ngưng tụ đáng sợ kia vừa tiêu tan thì cơn đau đầu dữ dội của anh cũng đột nhiên dừng lại.
Anh hấp háy mắt, ngoan ngoãn nói, "Cảm ơn ngài."
Kim Địch thấy khiếp sợ trước tinh thần lực mạnh mẽ của anh, "Có thể nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì không?"
"Có người bắt nạt bạn của Tinh Tinh," Lý Tấu Tinh, "Con giết gã rồi."
Kim Địch còn chưa kịp bình luận gì đã nghe thấy tiếng kêu đau thấu tim gan ngoài cửa chưa khép lại: "Tấu Tinh, Tế Du ——?!"
Hi Nam và nhóm người cá lại gần bờ, phi thuyền đậu trên bờ cát lập loè ánh sáng lạnh lẽo cứng rắn của kim loại, hai đồng đội nhỏ của anh đều không thấy đâu.
Bé người cá ngửi ngửi không khí, nước mắt lưng tròng nói: "Là mùi tinh thần lực của đại ca."
Xưa nay tộc người cá là chủng tộc mẫn cảm với tinh thần lực nhất.
Hi Nam giơ nắm đấm, nổi giận đùng đùng tới gần phi thuyền, "Nhất định là do chiếc phi thuyền này bắt cóc bọn họ! Anh muốn liều mạng với bọn họ!"
Hắn có thể đi lại trên bờ nhưng người cá dưới nước lại không thể, bọn họ chỉ có thể phát ra sóng âm mà nhân loại không nghe được, triệu hồi mãnh thú nguy hiểm có lực tấn công dưới đáy biển.
Mặc dù người cá sao Hải Bạch vừa mẫn cảm lại nhút nhát nhưng đối với chuyện của bạn bè bọn họ lại có thừa dũng cảm.
Hi Nam lại gần phi thuyền thì thấy cửa mở ra, trên bãi cát trắng trước cửa là sắc máu đỏ tươi.
Mấy giọt máu kia nhiễm đỏ mắt thiếu niên, hắn không thể tưởng tượng được trong lúc mình đang dạo chơi dưới đáy biển bạn bè của mình đã trải qua những gì.
Hắn nhìn vào trong cửa, người trong phi thuyền mới thu vũ khí lại theo bản năng lại chĩa họng súng đen thùi lùi về phía hắn.
Hi Nam bấm lòng bàn tay, nhìn bọn họ chằm chằm, vẻ mặt hung ác, đôi mắt ngấn lệ, "Các người đã làm gì bọn họ?!"
"Cái gì?" Người trên phi thuyền bối rối hỏi ngược lại.
Ngay cả đã làm gì mà bọn họ còn không dám thừa nhận có phải chứng tỏ bạn bè của hắn đã bị giết hại không.
Hi Nam sờ sờ nước mắt, vẻ mặt dần trở nên tàn bạo.
Hắn nắm chặt tay, tiếng khớp xương vang vọng, "Tao phải thay họ báo thù!"