Một buổi tối đầy xui xẻo của hai vị Trần thiếu, nhưng với hai cha con của Trần Nam thì là một buổi tối bình yên.
Một ngày mới lại bất đầu.
Hôm nay Trần Hạo dậy khá sớm khi trời chỉ mới hơi hửng sáng một chúc và trời thì vẫn còn se se lạnh.
Do dậy khá sớm nên Trần Hạo thông thả làm mọi việc từ vệ sinh cá nhân cho đến làm đồ ăn sáng.
Mọi thứ đều hoàn thành khá nhanh và tốn không bao nhiêu thời gian.
Sau khi hoàn thành mọi việc thì trong lúc chờ Trần Nam thức dậy do không còn việc để làm nên đi giặc đồ dơ của mình ngày hôm qua đang để ngoài chổ sàn nước đa dụng này.
Trong lúc Trần Hạo đang bận giặc đồ thì Trần Nam cũng đả thức dậy và đi ra ngoài khởi động thân thể cho nó khoẻ người và tỉnh táo.
Sau khi vận động thân thể thì Trần Nam đi rửa mặt để chuẩn bị một ngày mới.
Khi đến cái chổ sàn nước đa dụng thì Trần Hạo đang giặc đồ.
“Cha đồ cứ để lác nữa con giặc cho cha giặc chi cho cực vậy, để dành sức mà làm việc nữa”
“Không sao đâu con cứ để cha giặc cho, chỉ có một bộ đồ thôi xong ngay ấy mà”
“Vậy để con giặc phụ cho nhanh, nhìn nước đen ngòm và dơ thế kia làm sao mà nhanh nỏi”
“Vậy cũng được”
Nói rồi Trần Nam cũng nhào vô giặc phụ, nhưng trước đó thì phải súc miệng sơ bằng nước cho sạch miệng và rửa mặt nhanh bằng nước để còn giặc đồ phụ Trần Hạo.
Vì đồ của Trần Hạo khá dơ nên dù đã giặc qua một nước thì vẫn còn dơ nên phải giặc mấy nước mới xong.
Trong lúc giặc đồ cả hai cha con cùng nói chuyện với nhau.
“Mấy cuốn sách mà con để trên bàn con lấy từ đâu vậy?”
“Mấy cuốn sách đó hả cha, con lấy từ cái căn phòng giống như thư phòng nằm ở phía trước của khu gian nhà này”
“Mà cha hỏi có gì không vậy cha ?”
“Cũng không có gì, tại trước đây cha thấy con ghét đọc sách lắm, có mấy lần cha lén đến thăm con thì toàn thấy con tu luyện thôi, chứ mấy quyển sách như vậy toàn bị con xé làm giấy để đi vệ sinh hết.”
“Trước đó khác bây giờ khác, con đọc mấy cuốn sách đó chủ yếu giết thời gian trong những lúc tu luyện chán quá thôi”
“Mà trong mấy quyển sách đó con đọc có vài chổ không hiểu lấm, viết cứ chung chung thế nào ấy”
“Chung chung như thế nào mà con không hiểu nói thử cho cha nghe xem sao”
Trầm ngâm một lác rồi Trần Nam vừa nói vừa liệt kê ra những điều mà hắn cảm thấy khó hiểu.
— QUẢNG CÁO —
Event
“Như là nguyên hồn chỉ nói một cách khái quát nè, phân loại nguyên hồn nè, khả năng của từng loại nè, cấp của nguyên hồn nè, phân chia tu vi nè, còn nhiều lắm hiện giờ con chưa nhớ ra nữa”
Nghe con mình liệt kê mấy vấn đề làm Trần Hạo ngạc nhiên vì đây đa phần chỉ là kiến thức cơ bản tại sao thắc mắc không hiểu.
“Mấy cái đó toàn kiến thức cơ bản mà sao con không hiểu chứ.
Để bữa nào rảnh cha coi mấy cuốn mà con xem nó như thế nào mà con lài cảm thấy khó hiểu đến vậy”
“Dạ được chứ cha, có cha giúp thì con đở biết mấy” Trần Nam cảm thấy vui mừng khi mấy cái thắc mắc mà hắn gặp sắp được giải quyết.
“Mà chừng nào cha mới có thời gian rãnh vậy?”
“Cha cũng không biết nữa, con cứ tập trung tu luyện đi, mấy cái đó chỉ là thông tin cơ bản thôi mà ai cũng nắm rõ hết”
“Vậy coi như cha sẽ giải đáp mấy câu hỏi của con nếu con có thể thành công hấp thụ linh khí coi như là một phần thưởng đi có được không hả con trai?”
“Quá được luôn ấy chứ, coi như con có một động lực để nổ lực tu luyện rồi”
Nói rồi Trần nhảy vào người của Trần Hạo làm cho ông xém chúc nửa mất thăng bằng mà ngã nhào xuống đất.
Lúc này cả hai đã dừng công việc giặc đồ này lại.
Sau đó Trần Nam hôn vào má của Trần Hạo một cái thật tình cảm.
“Cha đúng là tuyệt nhất, con thương cha nhất”
Thấy con mình thể hiện tình cảm Trần Hạo chỉ cười và lắc đầu đứa con trai cứ như con nít này vậy.
Và lấy ngón tay chỉ vào trán của Trần Nam một cái và nói:
“Thôi bớt nịnh dùm tui đi ông tướng.
Chỉ được cái nịnh là giỏi thôi”
“Hì hì hì….không nịnh cha chẳng lẽ con lại đi nịnh nọt người dưng”
“ Chẳng phải phải trước đây con thường hay nịnh nọt mấy người kia hay sao?”
Nghe Trần Hạo nhắc lại thì mặt của Trần Nam đen lại và nói chuyện với giọng buồn bả
“Cha, mấy chuyện trước kia cha có thể đừng nhắc tới nữa hay không vậy.
Mỏi khi nhắc tới là con lại cảm thấy bức rức khó chịu vì sự bất hiếu của minh.
Tuy nói lúc đó con không hiểu chuyện nên mới làm cho cha đau lòng nhiều như vậy tuy là cha tha thứ nhưng con lại không thể tha thứ cho mình được”
“Con nói gì vậy chứ, cha không dạy con nên người là lỗi của cha, vì cha vô dụng không thể cho con cuộc sống tốt hơn”
“Không, cha không hề vô dụng.
Nếu không có sự cố gắng của cha thì con không sống được cho tới ngày hôm nay.
Cho dù con có làm gì thì cha vẫn yêu thương con, lo cho con ngay cả khi con làm cha tức giận đi nữa”
“Con là báu vật của cha mà, tất nhiên dù con có làm sai thì ta cũng phải giận, nhưng biết kìm nén cưng giận và dạy dỗ con nên người thì đó mới là trách nhiệm của cha mẹ”
Nghe cha mình nói như thế Trần Nam cũng không nói ỳ thêm mà chỉ lấy nắm bàn tay trái lại thành nắm đấm mà chỉ chừa ra ngón tay út đang công lại như cái móc.
Sau đó đưa ra trước mặt của Trần Hạo.
— QUẢNG CÁO —
Event
“Con làm gì vậy?”
“Móc tay, cha phải hứa với con là không nhắc mấy chuyện trước đây nữa.
Bây giờ là cuộc