Nguyên Soái Thỉnh Đạm Định [ Tinh Tế ]

Chương 21


trước sau


Editor: Hủ Nương

"Yê hê hê hê."*

*: thực sự là mình xem convert thì anh Mặc cười "Yê Yê Yê".... ==

Ngũ Tử mặc nhanh chóng xem lại bản đồ một lần nữa, đột nhiên phát ra tiếng cười tựa như vai phản diện trong phim kinh dị.

"Này thì cho chúng mày thích quần ẩu! Xem đi, phạm vi 500 km đều không có bóng ma nào nữa rồi, cho chúng mày triệu hoán đồng bọn, hiện tại kêu cứu mạng cũng chưa muộn! MUAHAHAHAHAHA!"

Hiện tại Ngũ Tử Mặc chỉ thiếu bày ra bộ dáng chống nạnh cười nhạo động tác của những con Mao Chu Trùng ngu ngốc đang vọng tưởng lần nữa kêu gọi đồng bạn mà thôi.

"......"

Ngũ - đắc ý - Tử Mặc đã lại quên mất một người đang thao tác liên tục trong khoang điều khiển. Đáng thương Bite bị Ngũ Tử Mặc đột nhiên động kinh dọa tới đến mức tay run thiếu chút nữa bị Mao Chu Trùng đánh trúng, may mà Lenny bên cạnh tinh mắt, động tác nhanh chóng nâng lên vũ khí chặn lại giúp Bite.

"Bite cậu không sao chứ?"

"...... Không có việc gì." Bite khóe mắt nhìn lén Ngũ Tử Mặc, yên lặng trả lời Lenny.

"......" Ngũ Tử Mặc đang đắc ý cười nhạo Mao Chu Trùng cũng biết mình vừa mới làm chuyện ngu ngốc, mặt không khỏi đỏ lên, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy may mắn. Trừ Bite ra, không có người nào biết cậu vừa động kinh!

"Khụ khụ, ngại quá."


"Không có việc gì." Bite nhìn vẻ ngượng ngùng trên mặt Ngũ Tử Mặc, đáy mắt bình tĩnh xẹt qua ý cười, lắc đầu, lại lần nữa chuyên chú chiến đấu với Mao Chu Trùng.

Xác định Mao Chu Trùng không triệu hoán được đồng bọn tới đánh hội đồng, Ngũ Tử Mặc tạm thời mặc kệ thu thập số liệu. Tuy nhiên cậu cũng không hoàn toàn làm lơ dãy số liệu kia, nghĩ bụng rảnh rỗi sẽ nghiên cứu một chút. Bởi vì cậu phát hiện ra tin tức Mao Chu Trùng gửi đi nếu thay đổi thành số liệu sẽ rất thú vị.

Cũng chỉ có loại trạch kỹ thuật như Ngũ Tử Mặc mới có thể cho rằng  nhìn số liệu thú vị mà thôi.

Nhóm Sarah chỉ phụ trách có năm con Mao Chu Trùng, lúc trước đã từng có kinh nghiệm chiến đấu một chọi một, hiện tại sáu đánh năm, thời gian chiến đấu đã nhanh hơn rất nhiều so với ban đầu.

Năm con Mao Chu Trùng chiến đấu cùng bọn họ nhanh chóng ngã xuống mặt đất, tiêu diệt xong quân địch, đám người Sarah cũng không nhàn rỗi, lập tức thao tác cơ giáp xoay người gia nhập chiến đấu cùng đoàn đội Mocha.

Khi cả nhóm cơ giáp của Sarah gia nhập chiến đấu đã phát hiện Mocha bọn họ bên này chỉ dư lại bảy tám con Mao Chu Trùng.

Đội Mocha có tổng cộng mười chín cơ giáp, nhưng Mao Chu Trùng bên này có tận hai mười lăm con. Lần này hình thể Mao Chu Trùng lớn hơn rất nhiều so với lúc nhóm Sarah chiến đấu. Bởi vậy có thể thấy được sức chiến đấu của Mocha bọn họ xác thật rất mạnh.

Sự kính nể cùng chiến ý khi đối mặt cường giả là bệnh chung của nhóm lính gác, đặc biệt là nhóm lính gác trẻ tuổi như bọn Sarah.

Đoàn đội Mocha tuy rằng đang giao chiến Mao Chu Trùng cũng không quên chú ý tình huống bên nhóm hậu bối Sarah. Nhìn bọn họ chiến đấu có tiến có lui, chưa nói đến việc bọn họ không hề có chút hoảng loạn, thủ đoạn công kích đều vô cùng hữu hiệu. Ngoại trừ vài động tác có chút dư thừa, ngẫm lại thì bọn họ thiếu kinh nghiệm thực chiến, vài động tác dư thừa cũng không kỳ lạ.

Thời điểm tiểu đội Sarah gia nhập, khóe miệng Mocha hơi hơi mỉm cười, vừa cố ý vừa vô tình chỉ điểm đoàn đội Sarah động tác chiến đấu nhanh gọn để chiến thắng kẻ địch. 

Hai mươi lăm chiếc cơ giáp, bảy tám con Mao Chu Trùng căn bản chỉ như ăn điểm tâm mà thôi.  Nhóm Mocha rảnh rỗi lui sang một bên, Mao Chu Trùng dư lại tất cả đều chết trên tay Sarah bọn họ .

Sinh mệnh ba mươi con Mao Chu Trùng hoàn toàn chấm dứt, tất cả mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Sarah, gần đây em trưởng thành nhanh lắm."

Tuy rằng được anh họ khen ngợi, biểu tình Sarah vẫn lạnh lùng nhàn nhạt như cũ, cũng chỉ có lúc đối mặt với Lyle mới có chút độ ấm. Mocha sớm đã thành thói quen với thái độ lãnh đạm của em họ nhà mình, ánh mắt sắc bén cộng thêm tâm bát quái rất nặng, hắn đương nhiên ngay lập tức phát hiện ra thái độ của Sarah đối với đồng đội nhỏ bên cạnh rất có vấn đề.

Trộm cười gian, chờ kỳ khảo hạch kết thúc nhất định phải tạm chuyện với dì nhỏ mới được!

"Anh lại nghĩ đến chuyện xấu gì rồi?"

Ngồi bên cạnh Mocha là một nữ sinh. Nữ sinh này không phải lính gác cũng không phải người thường, mà là một vị dẫn đường trân quý.

Lấy danh nghĩa gia tộc Mocha đương nhiên không sợ không tìm được dẫn đường. Tuy nhiên vị dãn đường này không phải gia tộc tìm cho hắn mà là người hắn nhìn trúng từ nhỏ.

Không sai, hai người bọn họ không chỉ là thanh mai trúc mã, may mắn hơn chính là một người thức tỉnh trở thành lính gác, người kia thức tỉnh trở thành dẫn đường. Trải qua kiểm tra độ ghép đôi,  độ dung hợp của hai người cao tới 70%.

Nhắc tới chuyện này,  bọn tiểu bối khác trong gia tộc nếu nói không hề có cảm giác hâm hộ ghen tỵ hận chút nào với Mocha là không có khả năng. Các người nói xemn vì sao hắn ta lại tìm được vợ nuôi từ bé dễ dàng thế hả?!  

"Nào có, trong đầu anh chỉ có thể nghĩ về Bồng Bồng của anh thôi!"

Lý Bồng Bồng sắc mặt đỏ bừng, hờn dỗi trừng mắt nhìn Mocha, "Anh không thể đứng đắn một chút sao!"

"Bồng Bồng, vì sao chuyện anh nghĩ về em lại là chuyện không đứng đắn! Anh vô cùng đứng đắn!"

May mắn Ngũ Tử Mặc không có nhìn thấy Mocha làm chuyện khiến người ta nổi da gà sởn gai ốc với dẫn đường của hắn, nếu không cậu tuyệt đối muốn che dấu thân phận dẫn đường hết đời. Lính gác đối xử với dẫn đường nhà mình thật sự rất đáng sợ, đã không chỉ lo lắng về cúc hoa nhỏ, còn phải lo lắng xem bản thân có bị chọc điên hay không!


Ngũ Tử Mặc không quen thuộc với Mocha nên khi nhìn đến động tác cơ giáp Mocha có chỗ kỳ lạ cũng không hỏi là chuyện gì xảy ra, chỉ có đồng đội của hắn mới biết rõ đội trưởng nhà mình lại ở đùa giỡn dẫn đường rồi.

"Khụ khụ, thời gian cơm trưa đã qua, chúng ta có phải nên đi tìm một chỗ ăn cơm nghỉ ngơi một chút hay không." Người mở miệng chính là đội trưởng một tiểu đội khác, cô hiểu rõ hiện tại Mocha nhất định rất bận, việc nhỏ thế này không nên quấy rầy hắn.

Ngũ Tử Mặc nhận ra trên màn ảnh là một nữ sinh... tuy rằng không hề có chút cảm giác mảnh mai dịu dàng nào. Nhìn phong thái cô đường hoàng hiên ngang ngồi trên khoang thao tác cơ giáp, Ngũ Tử Mặc dễ dàng phát hiện nữ sinh này là một vị lính gác.

Trong đội ngũ lính gác ở tinh tế, bất luận là nam hay nữ, đều có một bộ dáng cường giả. 

Ngũ Tử Mặc lặng mắt nhìn vị nữ sinh kia, yên lặng so sánh bản thân, ưu thương đến nỗi rơi lệ. Dù cho cậu là dẫn đường đi nữa thì cậu vẫn là nam sinh đó được không?!! Vô cùng nghi ngờ thể chất hiện tại của cậu chỉ tốt

hơn con gái bình thường một chút xíu xiu mà thôi! 

Ngũ Tử Mặc không được trải qua kỹ giáo dục tỉ mỉ về dẫn đường nên không biết, nam dẫn đường tuy rằng hơi yếu nhưng là tuyệt đối không yếu ớt mong manh như cậu. ( =))))) )

Loại tình huống này xuất hiện chỉ có hai nguyên nhân, một là vốn dĩ người thức tỉnh thành dẫn đường đã có thể chất rất kém, hai là do tinh thần lực quá mức mạnh mẽ, thân thể chống đỡ không được lực lượng tinh thần lực to lớn như vậy nên mới trở nên yếu ớt.

Đối với dẫn đường Ngũ Tử Mặc - ngây thơ ngốc nghếch chỉ biết lo lắng cho cúc hoa - thì khá may mắn, hai nguyên nhân trên cậu đều chiếm hết!

Không biết tình trạng của bản thân, cũng không có biện pháp điều tra,  Ngũ Tử Mặc vừa nghe được em gái kia nhắc tới vấn đềcơm trưa một cái bụng đã kêu ục ục rõ to.

"......" Bởi vì mở kênh công cộng nên mọi người đều nghe được...

Mẹ kiếp! Có tin bổn đại thần muốn lật bàn tại đây hay không!

"Ha ha ha, thời gian đúng là không còn sớm, có chuyện gì ăn no rồi nói sau."

Đúng là đứa nhỏ đáng thương mà, trong mắt các bạn nhỏ xung quanh đều tràn đầy đau lòng.

Con thuyền chiến hữu nói lật là lật! Tôi nói lại lần nữa nếu còn muốn nói chuyện này tôi lật cmn chiến hạm luôn đấy!!!! 

Ngũ Tử Mặc phát huy kỹ năng mạnh nhất -  làm lơ ánh mắt xung quanh, mạng biểu cảm lãnh đạm mở miệng nói: "Vậy thì nghỉ ngơi gần đây đi, xung quanh nơi này đều không có Mao Chu Trùng hoạt động."

Mocha bọn họ không biết vì sao Ngũ Tử Mặc cứ như vậy xác định nơi này không có Mao Chu Trùng nhưng nhìn thấy Sarah bọn họ đều không có ý tứ phản đối cũng chọn nơi này làm chỗ nghỉ ngơi.

Lại lần nữa đứng trên mặt đất, Ngũ Tử Mặc dậm chân một cái, lúc này cũng thấy rõ bộ dáng thành viên đoàn đội Mocha bọn họ.

Nhóm lính gác vội vàng sửa sang lại doanh địa nghỉ ngơi và tìm đồ ăn. Những người bình thường và các dẫn đường ngồi gần cơ giáp thư giãn, Ngũ Tử Mặc lại chạy tới vây xem Mao Chu Trùng. hai người Lyle và Ritz bị bỏ rơi đành phải phụ trách giao lưu nói chuyện, hai người đều không phải kiểu người có chung sở thích hay điểm chung, vì vậy nhanh chóng lâm vào tình trạng cạn ngôn.

Ngũ Tử Mặc tự giác không nói gì nhiều, đồng thời cậu thật sự  rất tò mò về Mao Chu Trùng, hoặc phải nói cậu rát tò mò về Thứ Nguyên Trùng Tộc.

"Vì sao thứ này lại không thể ăn chứ?"

Được rồi, linh hồn Ngũ Tử Mặc đến từ đại đế quốc tham ăn, ngọn lửa ăn uống vẫn cháy bỏng rực lửa như cũ, một chút cũng không bị hiện thực đả đảo.

"A......" Nhưng mà Ngũ Tử Mặc nói thầm câu này thật sự dọa tới Lý Bồng Bồng đang ở gần cậu, ngày cả Lượng Tử thú của cô cũng phải hiện hình, tròng mắt màu đỏ giống đá quý hoảng sợ nhìn Ngũ Tử Mặc.

Lượng Tử thú cùng chủ nhân nó - Lý Bồng Bồng biểu tình giống nhau như đúc, không biết có nên tiếp tục tới gần Ngũ Tử Mặc nữa hay không.


Cảm giác được người đến gần, Ngũ Tử Mặc vừa quay đầu đã thấy, tầm mắt thiếu chút nữa nhịn không được nhìn chằm chằm Lượng Tử thú trong lồng ngực Lý Bồng Bồng , không phải Lượng Tử thú của Lý Bồng Bồng đặc biệt, mà là ——

Con Lượng Tử thú kia là một con thỏ đó! Lại còn là một con thỏ mập!

Thịt thỏ kho tàu! Người nào đó bụng vốn đã đói, nước miếng bắt đầu chảy.

Không biết có phải biểu tình Ngũ Tử Mặc lúc này quá mức mê mang hay không, Lý Bồng Bồng theo bản năng lui về phía sau một bước, cô luôn cảm giác ảnh mắt Ngũ Tử Mặc rất quỷ dị

"Ưm...cậu vẫn ổn chứ?"

"Khụ khụ, tôi rất tốt!" Ngũ Tử Mặc biết mình thất thố, lập tức phản ứng lại, chủ động chào hỏi vị dẫn đường có hơi thở làm cậu thoải mái: "Chào cậu, tôi là Ngũ Tử Mặc."

"Chào cậu, tôi là Lý Bồng Bồng."

Lý Bồng Bồng tuy rằng lúc đầu đã bị Ngũ Tử Mặc dọa, tuy nhiên hiện tại nhìn kỹ, Ngũ Tử Mặc trong mắt nàng cô cũng chỉ là đứa nhỏ vừa thành niên mà thôi. Không biết vì sao, nhìn Ngũ Tử Mặc, Lý Bồng Bồng sinh ra một cảm giác như nhìn thấy em trai đáng yêu vậy.

Lý Bồng Bồng hơi hơi mỉm cười, sau đó nghĩ tới cái gì, từ trong không gian lấy ra một phần điểm tâm vẻ ngoài không quá tinh xảo nhưng mùi thì lại rất thơm đưa cho Ngũ Tử Mặc.

"Còn phải đợi một chút mới có thể ăn cơm trưa, cậu có thể ăn cái này lót dạ trước nha."

"...... Cảm ơn."

Bị một nữ sinh trẻ tuổi dùng ánh mắt từ ái mình mình, khóe miệng Ngũ Tử Mặc vô thức co rút. Nhưng cậu có thể cảm nhận được thiện ý đối phương biểu hiện, hơn nữa điểm tâm kia nhìn qua hình như ăn rất ngon.

Ngũ Tử Mặc luôn luôn không thiếu thiệt tình với người có ý tốt với cậu, cười nhận lấy, cắn một ngụm rồi khen: "Hương vị rất ngon, cảm ơn!"

"Ha ha, cậu thích là được, lần sau lúc Mocha chuẩn bị tôi sẽ nói anh ấy mang nhiều thêm một chút."

Đúng,  điểm tâm này đúng là do Mocha - sủng thê cuồng ma - không biết làm cách nào mà có thể nhập cư trái phép đưa vào. Nói thật, khảo hạch năm học sẽ không có nhiều người để ý đế việc ăn uống, cũng chỉ có Ngũ Tử Mặc là ngoại lệ kỳ lạ.

"A, Mocha?" Mocha Ngũ Tử Mặc biết là ai, nghe thấy Mocha cố ý chuẩn bị riêng cho Lý Bồng Bồng, nếu cậu ăn hình như không được tốt lắm nhỉ, hy vọng đây không phải loại điểm tâm tình yêu gì gì kia.... 

"Cậu không phải lo đâu, anh ấy chuẩn bị cho tôi rát nhiều, cũng không biết cái tên ngu ngốc kia làm sao chuẩn bị nhiều điểm tâm như vậy."

Một lời không hợp đã bị đập vào mặt một bát cơm chó, Ngũ Tử Mặc tỏ vẻ hiện tại cậu một chút cũng không đói bụng.
..........

Editor: Tớ edit chưa beta mn thấy lỗi thì báo tớ sửa nha iu :>



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện