Editor: Hủ Nương
Tình hữu nghị giữa tín đồ ăn vặt thành lập vô cùng dễ dàng, chỉ cần một phần điểm tâm mỹ vị , nếu không được, vậy thì hai phần!
Lý Bồng Bồng là một em gái dễ dàng tìm đề tài nói chuyện, bởi vậy Ngũ Tử Mặc nhanh chóng tám chuyện trời nam đất bắc với cô. Hai người nói nói nói, Lý Bồng Bồng cố ý vô tình đem đề tài chuyển sang hai người Sarah và Lyle.
Ngũ Tử Mặc ngay từ đầu còn chưa kịp hản ứng lại, lúc cậu nhìn trong mắt Lý Bồng Bồng chỉ có ánh sáng nhân tài đồng loại, Ngũ Tử Mặc im lặng một chút, ngộ đạo.
"Khụ khụ, tuy rằng tôi và Lyle quen nhau tại trường học nhưng quan hệ bọn tôi rất tốt, còn Sarah ấy hả, là do Lyle giới thiệu."
"Ồ?" Lý Bồng Bồng nghe thấy Ngũ Tử Mặc nói như vậy, hai mắt lập tức sáng ngời, tiếp tục hỏi thăm: "Vậy cậu có biết làm sao bọn họ quen nhau không?"
"Cái này tôi không cũng không rõ lắm." Lịch sử đen tối của Lyle, thân là đồng bọn chân chính, cậu không nói thì hơn, "Nhưng mà tôi thấy cảm tình bọn họ không tồi." Ngũ Tử Mặc nói xong, lộ ra nụ cười - chỉ- đồng - loại - mới - hiểu với Lý Bồng Bồng.
Quả nhiên, Lý Bồng Bồng không phải người phản ứng chậm, vừa thấy Ngũ Tử Mặc tươi cười, ánh sáng trong mắt càng thêm sáng ngời, chỉ hận không thể nắm tay Ngũ Tử Mặc hô to một câu: Đồng chí tốt!
Lý Bồng Bồng quay đầu nhìn Lyle đang không chú ý đến bên này, tới gần Ngũ Tử Mặc, đem đầu qua, thanh âm nhỏ lại, "Sarah đối ai cũng đều lạnh như băng, làm anh trai chị gái như bọn tôi bây giờ tương đối khẩn trường cũng không kỳ quái, cậu nói đúng không?"
Lý Bồng Bồng lớn lên cùng Mocha, đương nhiên quen thuộc với Sarah, cô vẫn luôn xem Sarah như em trai mà đối đãi. Chỉ là đứa em trai này thật sự là quá mức lạnh băng, hoàn toàn là tâm thế tôi đây độc thân, khiến người làm chị như cô tỏ vẻ rất bất đắc dĩ.
Hôm nay khó có được nhìn thấy Sarah để bụng một thiếu niên như vậy không hiếu kỳ mới là lạ.
Ngũ Tử Mặc gật gật đầu với Lý Bồng Bồng, nhưng không đợi cậu tiến đến gần Lý Bồng Bồng mở miệng, cô đã bị một cánh tay kiên cố hữu lực ôm nhập trong lòng ngực. Chờ Ngũ Tử Mặc ngẩng đầu, dối diện với cậu là đôi mắt như mang theo ý cười nhưng bản năng cậu lại cảm thấy ánh mắt kia có chút giận dữ.
"......"
Đại ca à tôi cái gì cũng chưa làm, biểu tình hán tử hung ác nhìn tên khốn mơ ước vợ nhỏ nhà mình là sao hả muốn đánh nhau sao?!
Lý Bồng Bồng không biết đáy lòng Ngũ Tử Mặc phát điên, chú ý tới nhóc con vốn dĩ đang muốn đến gần tiếp tục tám chuyện với mình đột nhiên cứng đờ mắt trợn trắng, lại thấy cánh tay duỗi ra vỗ vỗ vào eo mình.
"Đừng nghịch nữa, em đang bận chuyện chính sự."
Bị Lý Bồng Bồng noi như vậy, Mocha lập tức đổi thành biểu tình oán phu đáng thương nhìn Lý Bồng Bồng.
Tốc độ thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn người biến mặt trong Xuyên kịch [1], Ngũ Tử Mặc hiện tại đã không còn phát điên cũng không muốn chửi tục, cơm chó gì gì đó, ăn nhiều rồi sẽ quen....
Mới là lạ!
"Khụ khụ, hai người tiếp tục đi, tôi đi xem phía Lyle bọn họ." Ngũ Tử Mặc ngạo kiều tỏ vẻ, cậu mới không thèm làm bóng đèn cao áp! Cho các người vô đạo đức rải cơm chó khắp nơi này! Bây giờ không có người nữa rồi! Để tôi xem xem mấy người rải cho ai!
Không đợi đáp lại, Ngũ Tử Mặc lập tức tung tăng chạy đến chỗ Lyle.
Mocha hoàn toàn không thèm để ý Ngũ Tử Mặc rời đi, chính sự gì đó lát nữa nói sau, dính cạnh thân ái đối với hắn mà nói mới là quan trọng nhất!
Group tám chuyện của Lyle nhìn thấy chỉ có mỗi Ngũ Tử Mặc chạy tới, kỳ quái ngẩng đầu liền thấy Mocha lại dính trên người Lý Bồng Bồng, tất cả đều lộ ra biểu tình "tôi hiểu mà".
Chờ Ngũ Tử Mặc ngồi xuống sau, đồng bạn Mocha còn mở miệng trêu chọc cậu: "Há há, có phải cậu bị Mocha dọa chạy hay không?"
Tuy rằng hôm nay là lần đầu tiên tiếp xúc, nhưng đồng đội Mocha đều là là người dễ ở chung nên Ngũ Tử Mặc bị người trêu chọc cũng không thèm để ý, bĩu môi nói, "Cơm chó bên kia tạt lên mặt tôi nhiều quá, tôi không muốn làm hộp đựng cơm."
"Phụt, ha ha ha ha."
Lời Ngũ Tử Mặc nói khiến mọi người đều bật cười, đồng thời cũng kéo gần lại khoảng cách hai bên.
"Chuyện này cũng không kỳ lạ, vì độ dung hợp của bọn họ khá cao nên Mocha mới khẩn trương dính người Lý Bồng Bồng như vậy." Mở miệng lần này là một vị dẫn đường.
Trong tinh tế, sau khi thức tỉnh trở thành dẫn đường có thể vào học viện dẫn đường chuyên nghiệp để học cách sử dụng năng lực dẫn đường, cũng có thể học viện khác tiếp tục đào tạo sâu hơn.
Trường Quân Đội Đệ Nhất là trường học nổi danh nhất Liên Bang, cố ý mở một lớp bồi dưỡng dạy dỗ dẫn đường chuyên nghiệp hoàn toàn không thành vấn đề. Nếu nguyên chủ có thể thức tỉnh trở thành dẫn đường, cơ hội lớn cũng sẽ chuyển tới học chỗ dẫn đường chuyên nghiệp này để học khống chế năng lực dẫn đường.
Ba tiểu đội Mocha có thể liên tục giữ top ba khảo hạch, không chỉ bởi vì bản thân bọn họ vốn đã mạnh mẽ hơn người, mà còn do trong tiểu đội có tận sáu vị dẫn đường.
Ngoại trừ Lý Bồng Bồng cùng Mocha đã sớm xác định trói định, dư lại năm người là dẫn đường tự do. Dẫn đường nếu vẫn chưa có lính gác trói định, có thể trợ giúp đồng bạn trong đội khai thông tinh thần lúc phát cuồng.
Cũng bởi vì như vậy, nhóm lính gác ba tiểu đội mới dám yên tâm chiến đấu, không sợ xuất hiện vấn đề phát cuồng tinh thần lực.
Ngũ Tử Mặc có thể phân biệt ra đối phương là dẫn đường, lính gác, hay người thường. Nhưng tri thức về dẫn đường cùng lính gác cậu hiểu biết rất ít. Việc này cũng không kỳ lạ, tin tức về phương diện này trên mạng rất ít.
Vì thế lúc nghe đến đề tài độ dung hợp của lính gác và dẫn đường, lòng hiếu kỳ Ngũ Tử Mặc bỗng chốc bị khơi mào.
"Độ dung hợp?"
Vị dẫn đường vừa nói chuyện kia là Diệp Thư, là một nam thanh niên, nhìn thấy bộ dáng tò mò của Ngũ Tử Mặc, hơi hơi mỉm cười, chuyện độ dung hợp không phải chuyện gì bí mật, nói cho người thường như Ngũ Tử Mặc biết cũng không thành vấn đề.
"Chính là độ ghép đôi tinh thần lực giữa lính gác và dẫn đường."
"Mọi người đều biết khi thức tỉnh thành lính gác ngữ cảm đều sẽ được cường hóa nhạy bén hơn rất nhiều, bởi vậy lúc nhân loại chiến tranh cùng Thứ Nguyên Trùng Tộc mới chiếm ưu thế."
"Nhưng mà kiểu cường hóa này không phải là cho không. Lúc ban đầu vì chưa biết đến sự tồn tại của dẫn đường, rất nhiều nhóm lính gác cường đại không phải chết trên chiến trường vì Thứ Nguyên Trùng Tộc mà là do không thể khống chế được lượng tinh thần lực quá mức mạnh mẽ, dẫn đến bùng nổ tinh thần lực, nếu nghiêm trọng sẽ bị trực tiếp nổ tan xác mà chết."
"Cho dù có thuốc áp chế cũng chỉ có thể khai thông cho lính gác cấp thấp. Hiệu quả của nó đối với lính gác cao cấp cực kỳ bé nhỏ. Nếu không phải may mắn phát hiện dẫn đường tồn tại, ưu thế chiến đấu với Thứ Nguyên Trùng Tộc của nhân loại sẽ lại lần nữa biến mất."
"Độ dung hợp ghép đôi của lính gác dẫn đường là nhờ nhóm nghiên cứu viên trải qua quá trình mày mò phát hiện. Nếu lính gác nếu tìm được dẫn đường có độ dung hợp tinh thần lực với bản thân càng cao thì tỉ lệ phát sinh bủng nổ tinh thần lực sẽ càng ít."
"Độ dung hợp cao nhất là