Editor: Hủ Nương
Ngay lúc Ngũ Tử Mặc đang giả bộ trầm tư, sinh vật hình quả trứng xuất hiện lúc nãy bị cậu làm lơ rốt cuộc bạo phát.
Nó nương theo lực đạo như đạn pháo trực tiếp đập vào ót Ngũ Tử Mặc rồi lăn vào lồng ngực cậu.
"Shss......" Bị một quả trứng va đập, Ngũ Tử Mặc nhe răng giơ tay sờ soạng cái ót đã bị thương lần thứ hai, phun khí lạnh đầy phòng.
"Được rồi được rồi, đừng cọ nữa." Vì để cái ót không bị thương lần thứ ba, Ngũ Tử Mặc đành phải duỗi tay bế quả trứng đang cọ tới cọ lui trong lòng cậu lên tay.
Ngũ Tử Mặc giơ lên sinh vật hình trứng cao ít nhất nửa thước (1 thước bằng 1/3 m), nếu không phải đối phương đang tung tăng nhảy nhót thì Ngũ Tử Mặc cũng sắp tin rằng quả này là trứng khủng long xuyên từ kỷ Jura đến đây.
Đánh giá trên dưới một phen, quơ quơ lắc lắc, "Nói đi, mày là thứ gì vậy?"
Lượng Tử thú đang vui mừng vì chủ nhân nhà mình cuối cùng cũng chú ý đến nó, còn bế nó nâng lên cao!
Sau khi nghe xong câu hỏi của Ngũ Tử Mặc, nó chỉ có thể làm ra biểu tình nhân tính hóa ở phía mặt ngoài vỏ trứng (┳_┳).
"...... Yo, còn có biểu tượng cảm xúc à?!" Một quả trứng có thể làm mặt biểu tình, thần kỳ!
Ngũ Tử Mặc chuẩn bị gõ một gõ xem bên trong quả trứng này có cất giấu cái gì thần kỳ hay không. Ngay lúc này, đầu cậu đột nhiên đau xót, là ký ức của nguyên chủ.
Thì ra vật trước mặt này không phải quả trứng xuyên từ kỷ Jura đến đây sau khi tiến hóa biết dùng các loại biểu cảm bán manh gì hết cả!
"Lượng Tử thú?"
Đang mang hình trứng - Lượng Tử thú - thu hồi biểu tình khóc lóc, thay vào đó là ≧▽≦ rồi gật gật đầu.
"Của tao?"
\(≧▽≦)/
"Tao có thể trả hàng không......"
( ° △°|||), (┬┬﹏┬┬)
"Khụ khụ, được rồi được rồi, đừng khóc. Là một quả trứng cũng tốt, ít nhất có thể rán lên ăn tạm lúc đói bụng."
"Đúng rồi, nếu mày là Lượng Tử thú của tao thì có kỹ năng gì không?"
Trong trí nhớ của nguyên chủ, bất luận là Lượng Tử thú của lính gác thức tỉnh hay dẫn đường đều có kỹ năng thiên phú. Những kỹ năng đó có thể làm siêu năng lực của chủ nhân tăng mạnh.
Ngũ Tử Mặc cúi đầu nhìn Lượng Tử thú trong ngực, vô cùng tò mò rằng nó có năng lực gì.
Nếu đã thức tỉnh thành dẫn đường thì việc này đã không thể trốn tránh được nữa. Ngũ Tử Mặc cũng hy vọng rằng năng lực của mình năng lực đừng quá yếu, nếu không đóa cúc hoa nhỏ nhắn tinh tế của cậu thật sự sẽ biến thành hoa hướng dương!
Được chủ nhân hỏi về năng lực - Lượng Tử thú - vô cùng đáng yêu - lộ ra một biểu cảm bán manh = ̄ω ̄=.
Đối với cái biểu tình bán manh này, Ngũ Tử Mặc đã không chỉ đau trứng, gan cũng đau không tả nổi, "Vậy kỹ năng thiên phú của mày chính là bán manh?! Móa! Một quả trứng chỉ biết bán manh thì có tác dụng gì chứ!" Còn không thể rán ăn!
(┳_┳)
"......"
Ngũ Tử Mặc đang phát điên cùng với Lượng Tử thú đang không ngừng làm biểu cảm nước mắt, một người một trứng, hai bên trầm mặc giằng co trên giường.
Đương nhiên người bại trận không cần hỏi cũng biết là Ngũ Tử Mặc.
Ngũ Tử Mặc cả người đều héo, bất đắc dĩ di chuyển đến góc giường nơi có Lượng Tử thú đang vô cùng đáng thương chỉ kém hóa ra mây đen trên đầu, duỗi tay đem nó ôm vào trong lòng dỗ dành một phen.
Nói sao thì đây cũng là Lượng Tử thú của mình, cứ cho là nó chỉ biết bán manh đi nữa, cậu có khóc cũng phải nhận!
"Tại sao mày lại không thể mạnh mẽ hung dữ như tổ tiên mày thế hả? Mày có biết là tổ tiên bọn mày chỉ cần đứng yên một chỗ thôi cũng đã vô cùng có tính uy hiếp rồi không? Ngầu bao nhiêu!!"
Ngũ Tử Mặc vừa nói vừa dùng tay xoa nhẹ vỏ trứng, nhìn thấy biểu tình nước mắt lưng tròng của Lượng Tử thú biến thành bộ dáng khuôn mặt hưởng thụ thì thở ra một hơi.
Nhớ tới việc còn chưa đặt tên cho quả trứng chỉ biết bán manh này, Ngũ Tử Mặc nghĩ nghĩ rồi mở miệng nói: "Kêu mày là Ares được không? Đây là tên chiến thần trong thần thoại Hy Lạp cổ nha, nghe rất cool đúng không?"
Kỳ thật điều Ngũ Tử Mặc muốn nói chính là hình dạng là quả trứng thì đã quá đủ rồi, hy vọng rằng có một cái tên khí phách một chút khiến Lượng Tử thú nhà mình đừng có suốt ngày bán manh nữa.
Ngay cả khi mày là một quả trứng thì cũng phải có máu gà* trong người! Phải phấn chấn! Phải mạnh mẽ!
*: ý nói có tinh thần phấn khích, năng động
>▽<
Lượng Tử thú tuy không thể nói mà chỉ biết thể hiện cảm xúc qua các ký tự trên vỏ nhưng nó lại là vật cụ thể hóa tinh thần lực của Ngũ Tử Mặc. Vì vậy cậu có thể cảm giác rõ ràng được quả trứng này đang rất vui vẻ, cũng cười theo "Vui vẻ rồi chứ, vậy mày quay lại không gian tinh thần của tao đi."
Không đợi Lượng Tử thú đáp lại, Ngũ Tử Mặc đã trực tiếp đem nó thu hồi lại vào không gian.
Thấy quả trứng kia không còn tồn tại trước mắt nữa, anh giai Ngũ Tử Mặc thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lượng Tử thú đáng yêu ( nhấn mạnh ) như vậy, vẫn nên để nó nhảy nhót trong không gian tinh thần đi thôi, không cần gọi ra thế thới hiện thực đâu!
Ngũ Tử Mặc đứng lên, căn cứ vào ký ức nguyên chủ mà đi đến đại sảnh, mở ngăn kéo lấy máy trị liệu để chữa trị cho cái ót bị hai lần tập kích.
Thời đại tinh tế, người máy quản gia trí năng đã sớm xuất hiện trong các hộ gia đình.
Nhưng đối với kiểu người sống nhờ vào trợ cấp của chính phủ mà lớn như nguyên chủ đây, người máy quản gia trí năng tuy rằng giá cả không cao, nhưng trong mắt nguyên chủ chính là thứ hàng xa xỉ.
Vì vậy hiện tại trong nhà cậu chỉ có một loại người máy ngu ngốc chả biết làm gì ngoại trừ dọn dẹp theo trình tự được cài sẵn.
Nếu trong nhà có người máy quản gia trí năng thì lúc nguyên chủ bị thương sẽ được nó liên hệ đến bệnh viện tinh tế ngay lập tức, nguyên chủ có lẽ cũng sẽ không chết dễ dàng như vậy.
Hiện tại máy trị liệu trong nhà cũng chỉ là loại bình thường.
Tuy nhiên trong mắt Ngũ Tử Mặc - người cổ đại đến từ mấy ngàn năm trước - đã cảm thấy vô cùng thần kỳ.
Cầm máy trị liệu, chỉ sờ soạng gần một phút đã chữa trị xong cái ót, Ngũ Tử Mặc cảm khái, khoa học kỹ thuật ở tinh tế đúng là khác biệt.
Ngũ Tử Mặc tò mò thưởng thức máy trị liệu trong tay, quang não trên tay truyền ra thanh âm tích tích tích. Từ ký ức nguyên chủ, Ngũ Tử Mặc biết đây là âm thanh nhắc nhở nhận thư của quang não.
Dựa theo phương thức sử dụng trong trí nhớ, Ngũ Tử Mặc rất nhanh đã mở ra được chỗ thư tín trong quang não, là một phong thư đến từ chính phủ.
Ngũ Tử Mặc quét mắt nhanh nội dung trên quang