Editor: Hủ Nương
"Người đẹp trai đến mức thiên địa thất sắc nhật nguyệt vô quang* như vậy chắc phải là siêu sao nổi danh tinh tế nhỉ?" Ngũ Tử Mặc nhéo cằm, tiếp tục bình luận hình ảnh 3D giữa không trung.
*: Đẹp đến mức trời đất không sánh bằng, đẹp che cmnl ánh sáng nhật nguyệt, đại khái là đẹp vãi nồi :v
Cậu không hề biết rằng những lời vừa nói ra khiến những tầm mắt vốn dĩ đang đặt trên người cậu trở nên quỷ dị vô cùng. Có đôi người còn lộ ra biểu tình trợn mắt há mồm như đang nhìn thấy thằng ngốc.
Đúng thế, người có thể so sánh hình ảnh 3D của Nguyên Soái đại nhân thành siêu sao cũng chỉ có vị Ngũ Tử Mặc - người từ thế giới khác - mà thôi.
Tuy nhiên những người khác không biết bên trong Ngũ Tử Mặc đã đổi thành một linh hồn từ thế kỷ 21. Vì thế khi nghe được cậu nói như vậy, mọi người đều rụt rè cách xa vài bước.
Phải biết rằng Nguyên Soái đại nhân tuy rằng không phải minh tinh nhưng fans sùng bái hắn có thể nói là bao trọn toàn bộ tinh tế từ người già mấy trăm tuổi cho tới đứa trẻ ba tuổi à nha!
May mà hôm nay Ngũ Tử Mặc vận khí tốt, không đợi cậu tiếp tục bình luận thêm câu nào, một thiếu niên chạy vội ra từ trường học.
Thiếu niên đang chạy vội không quên hô lớn với Ngũ Tử Mặc đang ngắm soái ca: "A Mặc!"
Nghe được âm thanh vừa xa lạ vừa quen thuộc, Ngũ Tử Mặc theo bản năng quay đầu nhìn về phía thiếu niên đang lao về phía mình, ký ức nguyên chủ lại lần nữa tự động hiện lên, theo bản năng nói, "Lyle?"
"Hô hô hô, A Mặc cậu rốt cuộc đã trở lại, tớ, tớ sợ cậu......" Thiếu niên, cũng chính là Lyle, kích động nói với Ngũ Tử Mặc. Tuy nhiên, vừa mở miệng chuẩn bị nhắc tới chuyện kia liền lập tức dừng lại, cẩn thận nhìn về phía Ngũ Tử Mặc, sợ gợi lên chuyện buồn của bạn thân.
"Chuyện đó, chúng ta về ký túc xá trước rồi nói."
Đứng ở cổng lớn, Lyle cũng để ý đến tầm mắt sáng chói từ bốn phía tụ lại.
Vì không biết Ngũ Tử Mặc đã nói ra câu nói khủng khiếp gì, Lyle còn tưởng rằng trong mắt những người này đang cười nhạo Ngũ Tử Mặc.
Trong lòng sốt ruột, không đợi Ngũ Tử Mặc trả lời, Lyle liền trực tiếp kéo tay Ngũ Tử Mặc chạy vào bên trong trường học.
Đột nhiên bị người khác kéo đi, Ngũ Tử Mặc cũng không cự tuyệt. Qua trí nhớ của nguyên chủ, Ngũ Tử Mặc có thể biết được thiếu niên trước mắt này là người bạn chân chính của nguyên chủ, không phải tên bạn cặn bã trong ký ức kia.
Nhớ tới thủ phạm gián tiếp khiến cho nguyên chủ tâm thần hoảng hốt trượt chân ngoài ý muốn, Ngũ Tử Mặc bĩu môi, tên tiểu nhân hai mặt khẩu phật tâm xà, loại người khốn nạn như vậy đúng là nơi nào cũng tồn tại được.
Trường quân đội đệ nhất Liên Bang độc chiếm một hòn đảo nhỏ, diện tích tuyệt đối rộng lớn, chưa nói đến khu dạy học hay sân huấn luyện gì đó, ngay cả ký túc xá cũng là loại hai người ở đầy đủ tiện nghi, giữa phòng còn có thư viện, phòng huấn luyện và phòng bếp nguyên bộ.
Đứng ở ký túc xá tiếp tục đánh giá nơi ở, cậu nhìn thấy các loại đề thi nguyên bộ cái nào cũng không thiếu, không uổng danh là học viện đệ nhất Liên Bang, giàu đến vô nhân tính.
Không có người ngoài, Lyle mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ là lúc Lyle quay đầu nhìn về phía bạn thân lại thấy trên mặt cậu là vẻ mặt tò mò đánh giá làm Lyle nghi hoặc cái phòng ký túc đã ở một năm rưỡi rồi có cái gì mới lạ.
Thiếu niên Lyle này cùng Ngũ Tử Mặc là hai hệ khác nhau, ngay cả thành tích cũng là một trên trời một dưới đất.
Hệ hậu cần nguyên bản chính là nơi thu dụng học tra (trái nghĩa với học bá) của trường quân đội đệ nhất, mà Lyle lại càng là học tra trong học tra.
Vì thế lúc nhập học, khi biết được vị học bá hệ chỉ huy quân sự là bạn cùng phòng của mình, nói thật, tính cách yếu đuối nhát gan như Lyle ngay từ đầu cảm thấy chút sợ hãi.
Tuy nhiên sau khi ở chung một thời gian, Lyle phát hiện Ngũ Tử Mặc tuy rằng là học bá hệ chỉ huy quân sự nhưng không hề giống những người cao cao tại thượng làm vẻ ta đây, hơn nữa mọi người đều là người thường, ở chung càng thêm hòa hợp, do đó trở thành bạn tốt.
Cứ cho là Lyle biết rõ có lẽ có một ngày bạn tốt của mình sẽ thức tỉnh thành một dẫn đường trân quý thì Lyle cũng tin tưởng tình bạn của bọn họ sẽ không thay đổi.
Ba ngày trước biết được bạn tốt căn bản không hề thức tỉnh khiến Lyle ở trong trường học vô cùng sốt ruột, nhưng nếu không có lý do chính đáng mà tự ý xin nghỉ cũng không được.
Kỳ thật hai ngày này chỉ cần tan học Lyle đều chạy đến cửa lớn học viện chờ, hy vọng có thể nhìn thấy Ngũ Tử Mặc trước tiên.
Đợi hai ngày, rốt cuộc cũng thấy Ngũ Tử Mặc xuất hiện, Lyle đương nhiên là kích động.
Nhìn khi thấy Ngũ Tử Mặc ngồi xuống, Lyle lập tức chạy đến phòng bếp rót nước đưa cho cậu.
"Cảm ơn." Ngũ Tử Mặc tiếp nhận ly nước, đối với sự lo lắng phát ra từ nội tâm của thiếu niên, cậu lộ ra tươi cười như ngày thường.
Lyle kỳ thật vẫn luôn cẩn thận quan sát biểu tình Ngũ Tử Mặc, chờ đến khi đối phương lộ ra tươi cười quen thuộc mới thật sự thả xuống một hơi.
"A Mặc, cậu không có việc gì là tốt rồi, cái kia, khụ khụ, dẫn đường gì đó, kỳ thật không thức tỉnh cũng khá tốt. Dù sao, dù sao cậu vẫn luôn là học bá mà, đúng không, lúc trước cậu không phải dẫn đường nhưng cũng đã rất lợi hại ở hệ chỉ huy quân sự rồi." Lyle nói chuyện vụng về, không biết nên làm sao để an ủi bạn thân, đành phải lộ ra biểu cảm tùy ý, tuy rằng đôi tay đang nắm quần khẩn trường muốn chết.
Nghe xong Lyle vụng về an ủi, Ngũ Tử Mặc buông ly nước trong tay, ngẩng đầu đối diện với hai mắt Lyle, chân thành mở miệng nói: "Cảm ơn cậu, Lyle."
Lời cảm ơn này không phải bản thân cậu nói mà là cậu đang đại biểu cho nguyên chủ nói. Tuy rằng lúc nguyên chủ mắt mù, đem một tên điên trở thành bạn tốt, nhưng Lyle lại là người thật lòng quan tâm nguyên chủ. Nguyên chủ có thể có được người bạn tốt như vậy, Ngũ Tử Mặc cảm giác được an ủi sâu sắc.
"Ha hả,cậu nói đúng, dẫn đường gì đó, nếu đã qua rồi, chúng ta cũng không nhắc lại." NhìnLyle lộ ra biểu tình nghi hoặc, Ngũ Tử Mặc cười cười, tùy ý kéo ra đề tài.
Dẫn đường tương đương với việc cúc hoa tàn, cho nên chúng ta liền đem nó coi như mây khói