"Hi", "Chiêu" đều có ngụ ý là sáng ngời, tốt đẹp, sẽ không dễ dàng ban cho phi tần làm phong hào.
"Nương nương, người cần gì phải lo lắng chứ, phong hào dù tốt đi nữa thì nàng cũng chỉ có phân vị thấp, có thể làm gì được," ánh mắt Dung ma ma trở nên lạnh lẽo: "Ai biết ngày dài tháng rộng sẽ xảy ra chuyện gì? Hiện giờ người cần phải ôm lấy Hoàng thượng, nắm chắc thời cơ sinh một Hoàng tử mới là quan trọng nhất."
"Ma ma nói thật nhẹ nhàng, một tháng Hoàng thượng mới đến chỗ ta hai lần, nhưng phần lớn lại không... Không... Không có Chu Công chi lễ(*)." Hoàng hậu lẩm bẩm nói: "Bổn cung có cách gì chứ?"
(*) Ý là làm chuyện ấy.
Dung ma ma là ma ma lâu năm sao có thể không biết Hoàng thượng đến chỗ Hoàng hậu phần lớn chỉ là nghỉ ngơi, chuyện này thật là khó làm: "Hoàng hậu nương nương người cũng phải nghĩ cách, lão nô cũng sẽ nghĩ cách."
"Nếu có Hoàng tử, bổn cung sẽ không thiếu tự tin như vậy," Hoàng hậu thở dài: "Đám tiện nhân ở hậu cung cũng không dám nhảy nhót như thế." Hoàng hậu vô thức nắm chặt đôi tay, trong mắt đầy phẫn nộ.
"Hoàng thượng và Hoàng hậu là phu thê từ niên thiếu, chung quy vẫn có tình cảm." Dung ma ma cũng chỉ có thể an ủi Hoàng hậu như vậy.
Đừng nói Hoàng hậu căm hận như thế nào, ngay cả Thái hậu ở cung Từ An cũng đứng ngồi không yên.
"Hoàng thượng đây là muốn làm ai gia mất mặt sao?" Thái hậu nói: "Từ khi Hồng nhi tiến cung đến nay, Hoàng thượng chỉ sủng hạnh hai lần, cần phải có bao nhiêu vận may mới có thể mang long chủng chứ? Bây giờ ngay cả một nữ nhi của gia tộc nhỏ như thế mà cũng ban thưởng lớn như vậy, hắn có thể đối xử với ai gia như thế sao?" Thái hậu phú quý đã lâu, cuối cùng đã quên Thẩm gia cũng không phải là tiểu gia.
"Thái hậu, người đừng nóng giận," Hoa ma ma nghĩ đây là tranh đấu của hậu cung, Thái hậu thật sự không nên nhúng tay quá nhiều: "Thân thể của người quan trọng hơn, hơn nữa dù sao người và Hoàng thượng là mẫu tử, Diệp Đức dung cũng là biểu muội của Hoàng thượng, thân phận cao quý, Hoàng thượng sẽ quan tâm đến nàng. Người không cần phải nhọc lòng đi theo."
"Mẫu tử? Hừ... Nếu hắn thật sự coi ai gia là mẫu, lúc đầu nên lấy Nguyệt nhi làm chính thê, hiện tại Nguyệt nhi cũng nên là Hoàng hậu tôn quý," Thái hậu tiếp tục nói: "Cả đời ai gia không được làm Hoàng hậu, đây là nỗi đau của ai gia, chẳng lẽ ai gia muốn tìm được chút ai ủi trên người chất nữ của ai gia, hắn không thể tác thành sao?"
"Thái hậu, mỗi người có duyên phận của họ, có lẽ duyên phận của Nguyệt tiểu thư không phải ở trong cung, Thái hậu cần gì phải tự trách mình," Hoa ma ma cũng rất hao tâm tổn trí với chấp niệm của Thái hậu, rõ ràng đương kim thánh thượng không cho phép Hoàng hậu xuất thân từ Diệp gia, sao Thái hậu lại không nhìn ra chứ?
"Thật đáng thương cho Nguyệt nhi của ai gia đã bị Tiên hoàng gả đến nơi xa xôi, đời này không biết có thể gặp lại hay không đây?” Thái hậu không con, tất nhiên sẽ xem con cháu nhà mẹ đẻ như con mình, đặc biệt là đích trưởng nữ Diệp gia Diệp Thượng Nguyệt, lòng càng đau hơn.
"Nguyệt tiểu thư là người thông minh, sẽ sống rất tốt, Thái hậu đừng lo lắng," Hoa ma ma an ủi: "Thái hậu phải giữ gìn thân thể, để sau này Nguyệt tiểu thư vào kinh mới có thể dựa dẫm."
"Ngươi nói không sai, nếu ai gia xảy ra chuyện xấu gì, Hoàng thượng kia sẽ càng không kiêng nể gì Diệp gia, sao ai gia có thể an tâm đây?" Thái hậu nhắm hai mắt, lạnh giọng nói: "Nếu như là nhi tử ruột của ai gia, sao ai gia có thể sống như ngày hôm nay, nhất định sẽ vô cùng tôn quý."
"Thái hậu, người cũng đừng suy nghĩ nhiều, đã đến giờ uống thuốc, uống xong người nên nghỉ ngơi, hôm nay đã phí sức nhiều rồi," Hoa ma ma nói, ra hiệu cho Đồng Uyển đi xem thuốc thế nào.
"Cũng được," Thái hậu nói: "Sáng mai ngươi đi nói Hoàng thượng để Diệp Đức dung qua đây hầu bệnh đi."
"Vâng," Hoa ma ma theo ý Thái hậu, dù sao Thái hậu cũng là cô mẫu của Diệp Đức dung, suy nghĩ cho nàng cũng là chuyện nên làm, hẳn là Hoàng thượng sẽ không quá để ý đâu?
Cùng lúc đó, trong Ngự Thư phòng, Cảnh đế cũng rất bận rộn!
"Tiểu Lộ Tử, hôm nay ngươi được thưởng không ít nhỉ, xem ngươi mừng thế kia," Cảnh đế nhìn Lộ công công cười híp cả mắt ở trước mặt mình, đả kích nói: "Nhiều năm như vậy vốn riêng của ngươi cũng cất không ít nhỉ?"
"Ha ha... Dính hồng phúc của Hoàng thượng, nô tài có chút đỉnh, ha ha..." Lộ công công còn đang vui vẻ, dù sao thì nhận đút lót là quy định bất thành văn, nhất là một ngự tiền thái giám bên cạnh Hoàng thượng như hắn.
"Ồ, đã như vậy, trẫm cũng an tâm, lấy một nửa vốn riêng của ngươi ra đây đi," Cảnh đế mặt không đỏ tim không đập nói: "Phương Bắc có tuyết tai, man di quấy phá, hiện tại trẫm rất thiếu tiền!"
"Hoàng thượng, đó là gia sản nô tài tích cóp nhiều năm, người không thiếu mấy đồng này chứ?" Lộ công công vừa rồi còn cười rất hăng hái, bây giờ lại giả vờ đáng thương, cố gắng giữ tài sản của mình để không bị bóc lột: "Nô tài cũng nghèo mà!"
"Bớt nói nhảm đi, không phải ngươi nói dính ánh sáng của trẫm sao? Trẫm lấy một nửa gia sản của ngươi là chuyện đương nhiên," Cảnh đế không hề cảm thấy hắn đang cướp giật tài vật của người