Nguyên Tắc Bảo Mệnh Của Sủng Phi

Chương 29


trước sau

Lúc Thẩm phủ ở ngõ Bán Nguyệt nhận được tin tức, Thẩm lão phu nhân đang cùng mấy tức phụ nói chuyện giết thời gian.
 
"Hôm nay đến ngày Thẩm Đức dung cập kê, tuy nói Thẩm Đức dung đã vào cung, nhưng nhà chúng ta vẫn phải náo nhiệt một chút, con đã chuẩn bị xong chưa?" Thẩm lão phu nhân hỏi Thích thị.
 
"Mẫu thân yên tâm, mấy ngày trước tức phụ đã bắt đầu chuẩn bị rồi, mọi thứ đều đầy đủ hết," đương nhiên Thích thị sẽ chuẩn bị thật đầy đủ, nữ nhi không ở bên cạnh, nếu như không thể an ủi một chút, vậy chẳng phải là nghẹn chết hay sao.

 
"Ừ, vậy là tốt rồi," lão phu nhân rất yên tâm khi Thích thị làm việc.
 
Đúng lúc này, Đại gia Thẩm Triết Thần bước nhanh vào Ninh Thọ đường: "Tôn nhi thỉnh an tổ mẫu, mẫu thân, nhị thẩm!"
 
"Ồ, Thần ca nhi sao lại về giờ này," lão phu nhân hơi cau mày nói: "Có chuyện gì sao?"
 
"Là phụ thân bảo tôn nhi về bẩm báo," Thẩm Triết Thần vừa vui mừng lại vừa lo lắng nói: "Sáng nay trong cung Thẩm Đức dung được Hoàng thượng ban cho phong hào --- Hi, ý của phụ thân là tổ mẫu và mẫu thân hẳn là biết nên làm thế nào. Nếu như không có chuyện gì, trong nha môn tôn nhi còn có việc, cần phải nhanh chóng quay lại."
 
"Đúng, đúng, đúng, con mau quay lại đi, không thể để người ta có lời ra tiếng vào, trong nhà có ta và mẫu thân con, các con cứ yên tâm," lão phu nhân đầu tiên là sửng sốt, sau đó vô cùng vui mừng, nhưng trong lòng vẫn hiểu rất rõ.
 
"Vâng, vậy tôn nhi đi trước," nói xong, Thẩm Triết Thần cũng bước nhanh rời đi.

 
"Tốt... Tốt...," lão phu nhân nghĩ đến dáng vẻ của Thẩm Ngọc Quân, trong lòng rất vui: "Nhà lão đại, Hi Đức dung chủ tử rất giỏi." Lên phân vị cũng tốt, nhưng quan trọng nhất là phong nào này, có thể thấy được Quân tỷ nhi đã vào mắt Hoàng thượng.
 

“Tức phụ/tôn tức chúc mừng lão phu nhân, chúc mừng lão phu nhân!” Nhị phu nhân dẫn đầu phúc lễ nói.
 
"Mẫu thân, người xem có nên nhắc nhở người bên dưới không?" Thích thị vô cùng kích động, phân vị của nữ nhi càng cao, mặc dù thêm nhiều nguy hiểm, nhưng cuộc sống sẽ tốt hơn một chút. Ít ra phân vị cao, ở trong cung sẽ không bị tùy tiện giày xéo.
 
Lão phu nhân nghe vậy thì thu lại ý cười, sắc mặt trong nháy mắt trở nên nghiêm túc: "Con nói đúng, chúng ta chẳng những phải ước thúc hạ nhân, các chủ tử trong nhà cũng phải báo cho biết lợi hại, nhất định không được bôi xấu Hi Đức dung. Không thể giúp được gì thì cũng quyết không kéo chân sau của quý chủ nhân." Lão phu nhân có khí thế đầy sát khí, đúng là khí thế của đương gia chủ mẫu phủ Tề Dương Hầu năm đó.
 
Thẩm gia thì vui mừng không cần bàn cãi, buổi chiều Thẩm Ngọc Quân đỏ mặt tiễn Lộ công công đi.
 
Đêm nay Cảnh đế ngủ lại Thiêm Hi lâu cũng là chuyện hợp tình hợp lý, dù sao hôm nay là sinh thần, cũng là cập kê của Thẩm Ngọc Quân.
 
Thẩm Ngọc Quân cũng không căng thẳng, sau khi rửa mặt xong thì để Đông Mai lấy chiếc váy rũ làm bằng lụa trắng mỏng như cánh ve đến. Sau khi mặc vào nàng khoác thêm một chiếc áo choàng rồi ngồi trên giường chờ Hoàng thượng tới.
 
Tuy hôm nay Cảnh đế có không ít chính sự nhưng giờ hợi một khắc vẫn đến Thiêm Hi lâu. Sau khi Cảnh đế vào Thiêm Hi lâu thì cảm thấy kỳ lạ, sau không có cung nhân ra ngoài tiếp giá, Thẩm Ngọc Quân cũng không thấy?
 
Hắn khoát tay đi vào trong phòng, không có người? Cảnh đế vẫy cung nhân lui ra, đi thẳng vào bên trong.
 
"Tần thiếp thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tường!"
 
Cảnh đế thấy Thẩm Ngọc Quân mặc bộ váy dài màu trắng, vì làm bằng lụa mỏng nên càng thêm nhẹ nhàng trong suốt, mép cổ áo vừa lúc hiện ra xương quai xanh gợi cảm.
 
Cảnh đế nheo đôi mắt phượng mê người lại, hơi nhếch khóe miệng: "Ái phi đây là muốn câu dẫn trẫm sao? Vậy nàng cần phải cố gắng."
 
Thẩm Ngọc Quân biết việc này không hợp với mình: "Tần thiếp chỉ muốn báo đáp Hoàng thượng đã đối xử tốt với tần thiếp." Nàng đỏ mặt nói: "Nếu như Hoàng thượng không thích, tần thiếp sẽ đi thay ra ngay."
 
Cảnh đế cười ôm ngang người Thẩm Ngọc Quân ném nàng lại giường, sau đó phủ lên thân thể nàng. Cảnh đế thấy hai chiếc gối ôm trên giường thì cười nói: "Rất tốt, trẫm rất vui."
 
Lúc này mặt Thẩm Ngọc Quân đã đỏ đến mức sắp rỉ máu,

nhưng vẫn nhớ đêm nay nàng phải chủ động hầu hạ Hoàng thượng thật tốt. Nghĩ vậy nàng chủ động vươn cánh tay ngọc trắng như tuyết ôm lấy cổ Cảnh đế, ngẩng đầu tự đưa đôi môi thơm lên, vụng về hôn môi Cảnh đế.

 
Đầu tiên Cảnh đế thoáng ngây người, nhưng rất nhanh đã quấn lấy đầu lưỡi của Thẩm Ngọc Quân, cùng nàng quay cuồng.
 
Cảnh đế vẫn luôn quấn lấy Thẩm Ngọc Quân, gọi: "Mèo con ngoan...", muốn để Thẩm Ngọc Quân kêu lên một tiếng. Cuối cùng Thẩm Ngọc Quân không chống cự được sự quấn quýt say mê của Cảnh đế, không được tự nhiên kêu ra tiếng: "Meo..." Trong thanh âm có mang theo sự động tình, yêu kiều êm ái động lòng người.
 
Cảnh đế nghe vậy, phút chốc ngẩn người, cũng không động đậy, qua mấy nhịp thở mới lên tiếng, giọng nói hơi khàn: "Kêu một tiếng nữa!"
 
Thẩm Ngọc Quân buồn bực xấu hổ, rất không vui, nghiêng đầu vùi vào chăn gấm: "Meo meo meo..."
 
"Ha ha ha..." Cảnh đế thật sự là không biết nên phản ứng thế nào, hắn có thể nói tiếng hắn muốn nghe vốn không phải tiếng này sao? Nhưng tiếng này hình như thật sự làm hắn cảm thấy vui thích.
 
Lộ công công đứng ở góc tường nghe tiếng cười sảng khoái của Cảnh đế, khóe miệng không khỏi co giật vài cái, Hoàng thượng thì sảng khoái, chỉ đáng thương cho bạc của hắn. Hắn chỉ có thể im lắng mà ngắm trời trong, không, là trời đen! Lộ công công dường như sắp rơi cả nước mắt.
 
Giờ sửu, Cảnh đế ôm Thẩm Ngọc Quân mê man từ thùng tắm đi tới bên giường rồi đặt nàng lên giường, oán giận: "Còn nói là phải tăng khí lực, không phải giống như trước sao." Nói xong Cảnh đế cũng lên giường ngủ.
 
Một lát sau, Cảnh đế cảm giác bên cạnh có một vật đang chầm chậm dịch đến gần mình. Hắn đưa tay qua, ôm người đang ngủ vào ngực.
 
Ngày hôm sau Thẩm Ngọc Quân tỉnh dậy, Cảnh đế đã không còn, chỗ nằm bên cạnh đã hơi lạnh. Nàng vội vàng ngồi dậy, lập tức hít vào một hơi, trong lòng thầm giận Cảnh đế không biết tiết chế.
 
"Trúc Vũ, giờ nào rồi?" Thẩm Ngọc Quân hỏi.
 
"Sắp đến chính mão ạ," Trúc Vũ từ bên ngoài đi vào: "Hoàng thượng nói hôm nay miễn thỉnh an cho tiểu chủ, bảo chúng nô tỳ không được quấy rầy tiểu chủ nghỉ ngơi."
 

"Được rồi, ta cũng đã tỉnh," Thẩm Ngọc Quân xuống giường: "Mau hầu hạ ta thay y phục rửa mặt, ta còn phải đi thỉnh an, không thì sẽ bị muộn."
 
"Vân," Trúc Vũ theo lời Thẩm Ngọc Quân tiến lên hầu hạ nàng mặc y phục.
 
Ngoài phòng cũng đã đưa nước ấm vào, Thẩm Ngọc Quân nhanh chóng tự mình xử lý, uống một chén sữa bò rồi dẫn theo Trúc Vũ và Đông Mai chạy đến cung Cảnh Nhân.
 
Lúc Thẩm Ngọc Quân đến cung Cảnh Nhân đã hơi muộn, nhưng cũng may Hoàng hậu còn chưa tới.
 
Đầu tiên Thẩm Ngọc Quân thỉnh an các phi tần có địa vị cao, sau mới đến chỗ của mình. Bởi vì có phong hào nên hôm nay vị trí của nàng cũng được sắp xếp lên trước, vừa vặn ở bên tay trái của Diệp Đức dung.
 
Thẩm Ngọc Quân phúc lễ gặp mặt với Diệp Đức dung rồi ngồi xuống vị trí của mình.
 
Rất nhanh Dung ma ma bên cạnh Hoàng hậu đã vào chính điện, truyền ý chỉ của Hoàng hậu: "Vì thân thể của Hoàng hậu nương nương có bệnh nhẹ, thỉnh an hôm nay được miễn. Xin các vị tiểu chủ thứ lỗi!"
 
Dung ma ma thốt ra lời này, các hậu phi nhộn nhịp biểu hiện không sao, xin Hoàng hậu nương nương bảo trọng phượng thể. Nhưng trong lòng bọn họ suy nghĩ gì, không cần nói cũng biết.

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện