Ngươi quay về đi, ta còn có chuyện cần làm! Thanh âm Dạ Trần vang lên.
Rõ! Đối diện y, một thân ảnh tay cầm trường thương khẽ khom lưng lên tiếng trả lời rồi vội xoay người rời đi ngay.
Dõi mắt nhìn thân ảnh đối phương biến mất trong màn tối mới rời, Dạ Trần khuôn mặt nghiêm tức liền biến chuyển tỏ ra vui vẻ, vô cùng ung dung bước chân về phía quán bán bánh bao ở ngay cạnh bên vẫn còn đang bốc lên hơi nóng.
Thật thơm à! Ngửi mùi thơm bánh bao lan tỏa ra, Dạ Trần thầm khen.
Ông chủ, lấy cho hai cái! Dạ Trần lấy ra một đồng ma kim kêu lớn.
Có ngay, có ngay...!! Đối diện, một trung niên nhân ngoài tứ tuần vội lên tiếng đáp lại.
Soạt..!! Đối phương gói hai chiếc bánh bao vào tờ giấy dày thô ráp rồi đưa cho Dạ Trần cầm lấy.
Đa tạ! Dạ Trần tiếp nhận vội cầm lấy một chiếc bánh bao lớn đút thẳng vào miệng ăn một cách nhồm nhoàm.
Cảm nhận sự mềm mại và ngon ngọt của từng miếng bánh mang lại, Dạ Trần không khỏi khen tiếp: Nóng vẫn là ăn ngon nhất!
Chớp mắt y liền ăn xong một chiếc, chiếc còn lại cũng nhanh chóng rơi vào miệng đối phương.
Soạt!
Vù!
Dạ Trần miệng ngậm bánh bao, hai bàn tay thì vo tròn tờ giấy còn thừa rồi ném sang một bên cho đỡ phiền.
Hử! Ánh mắt của y vậy mà vô tình say đắm đường cong trên không của cục giấy nát bị chính bản thân không chút suy nghĩ vứt bỏ để rồi đối phương quay lại hấp dẫn, kéo đi tầm nhìn mà không hề hay biết gì.
BỤP! Thanh âm khẽ va chạm vang lên, điều này không khỏi làm cho Dạ Trần phải nhíu mày.
Tiếng động này...!quái lạ! Dạ Trần nghe thấy mà không khỏi nghi hoặc thầm nghĩ.
Thanh âm tờ giấy bị vo tròn rồi ném xuống mặt đất, đáng lẽ phải bõm một cái mới phải, sau giờ lại giống như ném trúng đồ vật mềm vậy!
...!Dạ Trần mang theo nghi hoặc tiến lên phía trước.
Không bao lâu, một ngách tối liền xuất hiện trước mắt đối phương.
Nó là một khoảng không gian tối tăm và eo hẹp, ấm áp không có chút nào nhưng âm u và lạnh lẽo lại dày đặc xen kẽ nhau mà tồn tại, điều đáng sợ nhất là không được chút ánh lửa ban đêm nào chiếu tới, khiến cho nơi đây một màu đen tối làm cho người ta không tự chủ được mà suy nghĩ những điều này sợ sẽ từ trong bóng tối vô tận kia nhảy ra bắt lấy tâm can họ!
Ta không có sợ ma đâu! Dạ Trần mở to mắt nhìn về phía trước, khuôn mặt tỏ ra khinh thường khẽ mở há miệng thầm nói.
Có...!người...!sao? Thanh âm chán nản kéo dài kèm theo một loại cảm xúc kì lạ đột nhiên khẽ vang lên.
Trong đôi mắt khẽ mở của nữ hài, Dạ Trần thân ảnh dù cho bị màn đêm đen tối che mờ đi nhưng lúc này đây, thân ảnh nhỏ bé đó lại sáng hơn bao giờ hết, sáng hơn tất cả những gì bản thân trước đây từng được thấy.
Thật...!đẹp! Nữ hài cười thảm nói ra.
Một tia hi vọng nhỏ nhoi, dù chỉ là vô tình đi nữa nhưng nó cũng đã chiếu sáng màn đêm bao phủ suốt bấy lâu nay, ánh trăng trên cao như đồng cảm với nữ hài mà làm trái lệnh Thiên, đối phương mạn phép chiếu xuống một luồng ánh trăng sáng hơn bao giờ hết, nó còn sáng hơn cả ánh lửa rực rỡ ngoài kia, để soi rọi con hẻm âm u không được phép bén mảng tới này!
Khụ khụ...!! Nữ hài ho khan liên tục nhưng vẫn cố gắng ngồi dậy để nhìn kĩ ai đang đến, dù cho người đó liếc qua bản thân thôi cũng được, nàng cũng đã hài lòng!
Nhưng Dạ Trần thì lại khác, ánh trăng giúp hai người nhìn rõ nhau hơn nhưng cũng làm cho Dạ Trần được một phen hú hồn hú vía hét toáng lên: Có quỷ!
Vù..!! Y thất kinh hoảng hốt không biết phải làm sao nên chỉ có thể vơ được cái gì dùng cái đó, thành ra Dạ Trần không chút suy nghĩ ném thẳng chiếc bánh bao đang cắn dở trong tay về phía thân ảnh nhem nhuốc đột nhiên xuất hiện.
Bốp! Thanh âm vang dội truyền ra, bánh bao vậy mà trực tiếp in lên một bên má của nữ hài.
...!Nữ hài ngơ ngác nhìn lại Dạ Trần, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Hóa ra đối phương cũng giống như những người kia! Nữ hài mặc dù đã chuẩn bị trước nhưng vẫn không thể kìm nén được nỗi thất vọng đối với sự thật.
Tránh xa ta ra! Đối diện, Dạ Trần vội nhảy sang một bên bờ tường, hai tay y ôm chặt đầu lại rồi thất thanh la lên.
Ta rất...!rất mạnh, ngươi mà