Đối phương một thân nhung lụa, nhìn qua là biết thân phận bất phàm, nam nhân như thế đầu gối rát vàng, há có thể nói quỳ là quỳ, chỉ vì tạ lỗi với một người tầm thường không chút quan hệ.
Vậy mà thân ảnh ở trước mắt thì sao?
Hai bên gặp nhau chưa đầy nửa canh giờ, đối phương đã không chút ngần ngại quỳ xuống trước mặt một người còn kém hơn những kẻ tầm thường ngoài kia, một tên ăn mày bẩn thỉu hôi hám khiến cho nhân thần phải căm phẫn, để rồi vô lực ngăn cản đối phương tâm sinh ra sự chán ghét, chỉ muốn cách xa bản thân mình được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Nhờ vào đó mà nữ hài nội tâm đã sớm chết lặng lúc này lại như mặt nước tĩnh lặng trong hồ đang không ngừng dao động bởi cảm xúc chợt đến, khiến cho bàn tay nhỏ yếu ấy phải vội đưa lên che lấy miệng nhỏ đang không ngừng run run mà không kìm được nước mắt, ho khan: Khụ khụ..!!
Đã rất lâu rồi, nữ hài mới có được cảm giác, hóa ra bản thân vẫn còn tồn tại ở trên đời!
...!Ở phía đối diện, Dạ Trần mắt thấy, trái tim thổn thức không thôi.
Hắn hận bản thân tại sao ngay từ lúc sinh ra lại thông minh đến vậy, để rồi năm tháng trôi qua, bản thân vẫn không thoát khỏi cái xác trẻ con nhưng trí tuệ đã vượt xa những đứa trẻ cùng trang lứa về lối suy nghĩ, tầm nhìn, sự nhận biết...!tất cả những điều được cho là tốt đó gộp lại thì đã lại làm sao? Hạnh phúc cũng đâu vì đó tìm đến hắn đâu, chỉ toàn đổi lại những ánh mắt dè chừng, những câu nói lạnh tâm, những gánh nặng mà một đứa trẻ không nên biết và hiểu, rồi vô tình cái kẻ mang tên số phận khốn nạn đó đi quang qua và nhìn thấy được, hắn ta không chút do dự trói chặt hai bên lại với nhau, để rồi bờ vai phải gánh chịu thay.
Giờ đây, ngay lúc này, hắn vẫn không thoát khỏi cái lời nguyền chết tiệt!
Khi nhìn vào nữ hài cảm thương ở trước mắt, tại sao lại là linh quang chớp hiện ở trong đầu hắn cơ chứ? Tại sao lại cho hắn nhớ về thân phận khốn kiếp của bản thân lúc này, một cái thân phận chỉ treo trên xác, có thân có thế nhưng lại không thân không thế, một mình lạc lõng giữa một cái đại tộc mênh mông người xa lạ!
Soạt soạt..!! Dạ Trần lủi thủi nhấc đầu gối đến trước mặt đối phương.
BỤP! Hắn dựa tấm lưng nhỏ bé vào bức tường lạnh toát, nơi nữ hài luôn nằm ở cạnh bên.
Thật lạnh! Dạ Trần bật cười ra nước mắt thầm nhủ.
Đệ tên Dạ Trần....!còn tỷ thì sao? Dạ Trần mang theo tâm tư nặng nề khẽ hỏi.
Đối diện với ánh mắt mong đợi của đối phương, nữ hài mím chặt môi lại, đôi mắt có chút rung động lén nhìn bóng ảnh của Dạ Trần phản chiếu ngay ở bên cạnh bản thân, điều đó cũng vô tình khiến cho khoảng không nơi đây chìm vào tĩnh lặng nhưng lại mang đến một loại cảm giác bình yên lạ thường cho hai con người nhỏ bé cùng chung số phận ngồi kia.
Cứ tưởng chừng nữ hài không muốn nói, Dạ Trần tâm cũng chết muốn hỏi câu khác cho đỡ ngại ngùng thì đột nhiên thanh âm nhỏ nhẹ mang theo chút yếu ớt truyền ra: Thiên...!Y...!ta tên Thiên Y!
Thiên Y..!? Dạ Trần ánh mắt tỏa sáng, thuận miệng nhắc lại cái tên nữ hài vừa nói ra.
Tên thật hay à.
Trời mà mặc y phục lúc này không phải là Hắc Y Thiên đó sao? Ha ha ha...!! Dạ Trần vui vẻ nói ra.
— QUẢNG CÁO —
Hì...! Nữ hài cũng bật cười theo.
Đối phương mặc dù ví von hoang đường nhưng lại có lý không thể phản bác được!
Tâm tình căng thẳng của Thiên Y cũng theo đó được nới lỏng ra, nhưng một trong hai thứ đáng để bận tâm vẫn còn đó, thể xác vội lên tiếng bất bình!
Thiên Y đôi mắt không khỏi lén nhìn chiếc bánh bao chỉ còn một nửa phần rơi trên mặt đất không ai đến nhận!
Ngươi không ăn nó...!nữa sao? Thiên Y vô cùng ngại ngùng nhưng vẫn cố gắng lên tiếng hỏi Dạ Trần còn đang suy nghĩ gì đó ở cách bản thân không quá xa.
Tất nhiên là không ăn nữa rồi! Dạ Trần theo bản năng được hỏi liền đáp lại.
ỪM! Thiên Y thấy vậy gật nhẹ đầu, nàng đưa tay ra cầm lên chiếc bánh bao đã dính bụi bẩn trên bề mặt.
Ọc..!! Bụng nhỏ lại kêu, Thiên Y khuôn mặt dính bẩn không rõ ra sao nhưng ánh mắt sáng lại vội lảng tránh còn lén nhìn thân ảnh ở