Bảo Khí Tiệm của Băng gia.
Trời đã tối, khách nhân trong tiệm không còn nhiều nhưng vẫn đủ để đám đệ tử Băng gia phải vất vả một hồi đi thu xếp.
Trước cửa ra vào, Dạ Trần thẳng thừng dẫn Thiên Y còn đang có chút e dè đi vào trong.
Thiếu gia, người đến đây có chuyện gì sao? Một đệ tử Băng gia chạy ngang qua, mắt thấy Dạ Trần xuất hiện ở nơi này thì không khỏi kinh ngạc vội mở lời hỏi thăm.
Ngày trước, cho dù đại trưởng lão có dọa trừng phạt đối phương, người ta cũng không thèm bén mảng tới đây nhìn lấy một cái à.
Không nghĩ đến hôm nay, lại có cơn gió trời đủ sức đưa Dạ thiếu lạnh như băng sương thường thấy đến đây thưởng thức phong cảnh chỉ toàn pháp bảo tuyệt luân lóe sáng.
Nghĩ đến đại trưởng lão trong tộc rất quan tâm đến đối phương, người đến vội tươi cười nói: Thiếu gia....!ở đây có rất nhiều đồ...!!"
Không cần quan tâm đến ta, ngươi có việc gì gấp thì mau đi làm à! Không chờ y nói hết lời, Dạ Trần một mặt ghét bỏ phất tay đuổi người rời đi.
Hình như đi đến phía trước, rồi rẽ trái là đến! Dạ Trần vừa đi vừa nghĩ.
Thiên Y ở đằng sau thì không ngừng ngắm nghía mọi thứ mới mẻ ở xung quanh.
Khắp nơi trong tầm mắt đối phương lướt qua nhìn, đều là kiếm, đao, kích, thương...!muôn hình muôn trạng vũ khí, điểm chung là đều toát ra những luồng uy áp mạnh mẽ khiến cho người nhìn vào phải run sợ mà phấn khích muốn có được!
Chỉ là đồ bỏ đi mà thôi, đừng quan tâm đến mấy thứ đó cho mệt! Dạ Trần đi trước, mắt không nhìn nhưng vẫn biết được người ở sau lưng đang làm gì.
Sao lại là đồ bỏ đi? Nhìn chúng rất là uy mãnh à! Thiên Y nghe rõ mà tâm như lọt vào sương mù vô cùng thắc mắc hỏi lại.
Nhìn qua là biết những thứ ở trước mắt rất đáng tiền à, vậy mà đối phương cho là đồ bỏ đi, thật là làm cho nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra!
Đồ tốt người ta sẽ không trưng ra đâu.
Mà...!bỏ đi...!sau này, tỷ sẽ hiểu thôi! Dạ Trần cười nhạt một tiếng đáp lại.
ỪM! Thiên Y gật đầu, mặc dù trong đầu chả hiểu đối phương đang nói cái gì hết.
Đi được một lúc, trước mắt liền xuất hiện một cánh cửa gỗ chặn lại lối đi.
Mặc dù nơi đây ánh sáng chiếu không rõ đến nhưng được cái không khí mát hơn hẳn ngoài kia rất nhiều, Dạ Trần thấy thế không khỏi vui vẻ lên tiếng: Đến rồi!
Soạt..!! Đối phương vội lấy ra một bộ y phục mới đưa cho thân ảnh nhem nhuốc ở đằng sau.
— QUẢNG CÁO —
Tỷ cầm lấy rồi đi vào bên trong kia tắm rửa, thay đồ đi! Dạ Trần cười nói ra.
Cảm..
ơn! Thiên Y chậm rãi đưa đôi tay ra tiếp nhận rồi ôm chặt vào lòng, trong tâm thì cảm động không thôi!
Trong đầu còn nghĩ đối phương chuẩn bị gây ra chuyện gì lớn khiến cho cả hai lâm vào tình thế khó xử.
Không nghĩ đến, hóa ra người ta chỉ đang một mực suy nghĩ, quan tâm cho bản thân nàng mà thôi!
Hừm! Thiên Y vội cắn chặt môi lại, bên trên ánh mắt thì rung động chỉ trực lăn dài xuống.
Vào à, không cả người khác đến tranh mất!
Đối diện, thấy Thiên Y mãi không đi vào, Dạ Trần liền đạp tung cửa ra, rồi kéo đối phương đi vào luôn còn bản thân thì vội nhảy ra ngoài đi tìm kiếm thú vui quanh đây.
...!Thiên Y mắt nhìn đối phương rời đi hẳn rồi mới chịu đưa tay ra đóng cánh cửa lại, từ trong nếp áo buông thõng vậy mà rơi ra một đồ vật!
Vù..!!
Long cong, long cong..!!
Thanh âm vang dội đột nhiên vang lên không khỏi làm cho Thiên Y giật bắn mình vội nhìn lại.
Đây là...!!
Ngoài kia, Dạ Trần đi một lượt ngắm nhìn pháp bảo của Băng gia mang ra bán liền có chút chán nản.
Cong cong..!! Dạ Trần hai ngón tay gõ nhẹ lên thân kiếm trắng muốt nhưng lại đầy tạp âm xen lẫn truyền ra liền có chút ghét bỏ quay sang món khác nhìn xem.
Ồ..!! Đây không phải là đại thiếu dưỡng của Băng gia sao? Ngọn gió ngu xuẩn nào lại đưa ngươi đến đây vậy, đồ con hoang!
HỬM! Ở địa bàn Băng gia có người dám lên tiếng mắng bản thân, Dạ Trần không khỏi kinh ngạc.
Ta còn tưởng là ai thối miệng đây, hóa ra là con cóc ghẻ Huyền Tam này! Mắt thấy thân ảnh đi đến mặt lớn tai to bụng phệ, trên gương mặt còn có