Dịch: Duẩn Duẩn
"Hối hận không?"
"Hối hận gì cơ ạ?"
"Lấy tôi, em có từng hối hận?"
***
CHƯƠNG 7
Anh ta tuyệt nhiên không phải kẻ hiền lành. Cho dù là có thì cũng thật sự khó đối phó - cô đang nói đến Cave, Liên Giai Phu.
Khi trở về chỗ ngồi, đề tài câu chuyện của hai phu nhân đã chuyển từ trang sức đá quý sang kinh doanh khách sạn. Ân Tĩnh vừa mới ngồi xuống thì nghe mẹ chồng nói: "Đông tử nhà tôi xem như cũng ráng sức, mới sáng sớm đã chạy tới khách sạn, bảo là phải xử lý mấy chuyện tối hôm qua chưa kịp xử lý."
Chuyện tối hôm qua chưa kịp xử lý, là đi thưởng trà sáng với Hà Thu Sương ư?
Có lẽ là thế, cô nên dự liệu trước điều này, dẫu anh có biết chuyện ba mươi vạn tệ kia, dẫu anh có biết Hà Thu Sương nói dối anh, thì thế nào chứ?
Liên Giai Phu bám đuôi theo sau cũng thong thả châm lửa: "Không phải đâu ạ. Cháu vừa mới đụng mặt cậu ta lúc dùng trà sớm ở Nguyễn thị." Cặp mắt đào hoa như cười như không liếc sang phía Ân Tĩnh, như thể đang nói điều gì đó.
Cả một bàn ăn kiểu Trung trông rõ ngon, song cô chẳng cảm nhận được mùi vị nó thế nào.
Sau khi dùng cơm xong, Liên phu nhân hẹn mẹ chồng đi nghe nhạc kịch, nhưng Ân Tĩnh không còn tâm trạng đi cùng bà. Cô nhờ A Trung đưa mình đến siêu thị gần đó, chọn một vài món mẹ chồng và Nguyễn tiên sinh thích, rồi xách về để chuẩn bị bữa tối. Ai ngờ lại gặp Nguyễn Đông Đình trong phòng bếp.
Hình như anh cũng vừa về tới, cởi bỏ bộ âu phục màu đen thường ngày, một người đàn ông với thân hình cao lớn, bận bộ đồ ở nhà màu đen, choàng chiếc tạp dề màu trắng, xỏ đôi dép bông màu sữa, quả thật rất hợp với làn da màu đồng tự nhiên - làm sao có người xuống bếp mà trông cũng bắt mắt đến vậy?
"Cái nhìn ấy của em có phải đang nói, thật ra thì trong mắt Nguyễn phu nhân, thi thoảng Nguyễn tiên sinh cũng rất là hấp dẫn?" Một chất giọng nhàn nhạt truyền đến, song anh thậm chí còn chẳng thèm ngẩng đầu, làm người ta khó phân biệt được là đang trêu chọc hay nghiêm túc.
Ân Tĩnh hơi mắc cỡ, đột nhiên ho nhẹ hai tiếng: "Hôm nay sao anh về sớm thế ạ?"
"Chẳng phải người làm trong nhà đều được nghỉ rồi ư? Nom tình trạng bây giờ của em cũng không tiện nấu nướng thế nên tôi đành phải tan ca về sớm." Dứt lời, tròng mắt đen láy theo bản năng liếc qua cái chân đang quấn một lớp băng gạc màu trắng thật dày của cô.
Nói thế là, anh có lòng về sớm giúp mình làm bữa tối?
Ân Tĩnh hết sức kinh ngạc, bỗng nhiên anh tháo đôi bao tay, rồi chuyển một cái ghế đẩu đến bên cạnh. Nhác thấy anh đi tới chỗ mình, duỗi hai cánh tay ra, Ân Tĩnh còn chưa kịp phản ứng thì đã bị anh bồng lên một cách dễ dàng.
"Nguyễn tiên sinh?"
Cây nạng cô đơn ngã xuống tại chỗ, một khắc sau, cô đã ngồi vững chãi trên chiếc ghế đẩu: "Tối nay ăn đồ Nhật, em cứ ngồi đây cắt sushi giúp tôi."
Thế nhưng đến tận khi câu nói ấy vang lên hồi lâu, Ân Tĩnh vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì.
Mãi đến lúc cặp mắt lạnh băng của anh nhếch lên: "Sao vậy?"
Bấy giờ, Ân Tĩnh mới nhanh chóng đeo bao tay dùng một lần vào, rồi vội đáp: "Không có gì ạ."
Lời nói của Liên Giai Phu lúc trưa lại hiện lên trong đầu cô - "Tôi vừa mới gặp Baron ở bữa trà sáng của khách sạn họ Nguyễn. Còn tưởng người bên cạnh cậu ta mới là Nguyễn phu nhân cơ chứ."
Cô đau đáu chuyện này mãi làm gì? Quan hệ vợ chồng giữa hai người hữu danh vô thực đến nhường nào, chẳng phải ban đầu đã nói rõ hay sao? Cớ gì cô lại nghẹn ngào không giải thích được chỉ vì một tiếng "Nguyễn phu nhân" của người ngoài cơ chứ? Thậm chí ngay cả chuyện hát Nanyin bị tung lên báo, cô cũng chẳng thấy bức bối đến vậy?
"Em có tâm sự gì à?" Cuối cùng, Nguyễn Đông Đình đặt con dao đang cắt cá hồi sang một bên rồi quay đầu nhìn cô.
Ân Tĩnh vội vàng nở nụ cười: "Không có ạ!"
Như để xác minh rằng mình thật sự rất ổn, cô nhanh nhẹn cắt sushi thành những miếng nhỏ có độ dày bằng nhau, rồi thoan thoắt bày ra dĩa thành một hình hoàn hảo.
Nguyễn Đông Đình vẫn đang nhìn cô, bất thình lình lên tiếng: "Cho tôi thử một miếng."
Cô tự nhiên đến nỗi quên luôn dùng cả đũa, tiện tay nhón một miếng đưa đến bên miệng anh. Đôi mắt to cũng vì hành động này mà đối diện với anh, thế là, tất thảy những cảm xúc phức tạp trong đáy mắt đều rơi vào mắt anh.
"Em có chuyện giấu tôi." Thì ra đây mới là mục đích của anh.
Ân Tĩnh cúi đầu, dừng lại một chốc mới thành thật khai báo: "Hôm nay Liên Giai Phu đến khách sạn."
"Rồi sao?"
"Anh ta nhìn thấy anh và Hà Thu Sương đang ở cùng với nhau. Em thấy," Cô ngập ngừng cắn môi, sau đó mới ấp úng mở miệng, "các tay săn ảnh gần đây khá nhạy bén, hai người...có nên cẩn thận một chút?"
Một sợi tóc trượt dài trên gò má mịn màng thon gầy của cô, chặn lại ánh nhìn của anh.
Song anh cũng không chuyển hướng mắt vì điều ấy, vẫn nhìn cô chăm chú, nhìn mắt mũi cô lộ ra giữa những sợi tóc rơi nhẹ ấy. Hồi lâu sau, anh đưa tay vén những sợi tóc lòa xòa của cô ra sau tai: "Chỉ có vậy thôi à?"
"Vâng."
"Nhưng sao trông em... lại buồn thế?" Dứt lời, anh bỗng đanh gọn nắm lấy cằm cô, quay ngoắt lại: "Nói tôi nghe, đã xảy ra chuyện gì? Tại nhà hàng mà hai người đã ăn."
"Dạ?"
"Biết điều thì mau nói với tôi." Anh lấn người về phía trước, khoảng cách giữa hai người đột nhiên trở nên gần gũi, gần đến nỗi cô có thể ngửi thấy mùi nước cạo râu thoang thoảng trên xương quai hàm của anh.
Tim Ân Tĩnh đập dồn như trống: "Nguyễn tiên sinh..."
Hiềm nỗi, lời còn chưa dứt đã bị anh cắt ngang, khuôn mặt điển trai ép xuống, không một chút báo trước làm người ta chùn chân hoảng hốt, trong lúc ù ù cạc cạc, chóp mũi anh đã đụng phải chóp mũi cô.
Trong các vở nhạc kịch, các bộ phim truyền hình và các bộ phim điện ảnh tình cảm, trước khi đôi môi của tất cả đàn ông phủ lên cánh môi của những người phụ nữ, cũng luôn có động tác này, nét mặt này - anh đột nhiên tiến đến gần cơ thể cô, đột nhiên giữ lấy mặt cô, và rồi gương mặt tuấn tú đột nhiên kề sát đến gần cô...
Thế nhưng câu nói của anh lại cay nghiệt khôn cùng: "Nếu còn không thành thật khai báo, em sẽ hối hận đến mức thà rằng mình chưa từng xuống bếp hôm nay đấy."
Giọng nói ấy êm dịu mà trầm khàn, nhưng đôi mắt lại rét lạnh hệt mũi tên tẩm độc!
Trần Ân Tĩnh sợ run.
Không phải như những gì cô tưởng tượng, hoàn toàn không phải. Anh chỉ bao bọc sự sắc sảo và lạnh lùng bên trong bằng vẻ ngoài vuốt ve an ủi, mà sự lạnh lùng khắc nghiệt ấy từ bấy đến nay, không nghiêng không lệch, chỉ hướng về phía cô!
"Trông em như sắp khóc," Nguyễn Đông Đình tì mũi vào mũi cô, "Em thật sự muốn để tôi tự nói?"
Một tấm hình không biết từ đâu đập xuống, kèm theo giọng nói lạnh tanh của anh, bày ra trước đôi mắt trợn to của cô.
Đó là Liên Giai Phu, và cô! Trong nhà hàng mà bọn họ dùng cơm, khoảnh khắc thân mật nhất - gã họ Liên đã chạm tay lên môi cô...
"Anh cho người theo dõi em?" Rất nhanh, Ân Tĩnh đã kịp phản ứng.
Chẳng trách hôm nay anh lại khó hiểu như vậy, hóa ra, hóa ra là do chuyện này!
Nguyễn Đông Đình cười lạnh: "Không phải theo dõi, mà là bảo vệ. Nếu gần đây không phải có quá nhiều sự cố và chân của em lại bị thương, tôi cần gì phải làm như vậy? Không ngờ kết quả lại thế này, để người ta chụp được cảnh thân mật." Giọng anh nhạt nhòa mà hờ hững.
Ngược lại, cô hết sức căng thẳng: "Không phải như vậy, anh hiểu lầm rồi! Cảnh này là lúc..."
"Không cần giải thích, tôi chẳng có hứng thú nghe mấy chuyện đó." Nguyễn Đông Đình ngắt lời cô, vì để duy trì sự ân ái của vợ chồng, cả người anh gần như ép sát lên cơ thể Ân Tĩnh, "nhưng nể tình chúng ta là vợ chồng, tôi chân thành khuyên em một câu: cái loại công tử bột ấy, tốt hơn hết là em nên cách xa hắn ra."
"Nguyễn tiên sinh..."
"Chắc em không biết?" Giọng anh bỗng trầm xuống, "Sở thích lớn nhất của hắn là cướp đàn bà với tôi. Lúc mới đến Anh quốc, chẳng đếm xuể được chúng tôi đã theo đuổi bao cô nàng tóc vàng. Còn em, nếu như dám cả gan mang cái danh Nguyễn phu nhân hạ cấp thành cái loại tiểu tốt như thế, không may bị đám truyền thông lợi dụng thời cơ bắt thóp được..."
Chỉ trong nháy mắt, con ngươi âm u bỗng trở nên rét lạnh cực điểm.
"Em không có!"
Anh khẽ nhếch khóe môi, nói tiếp câu vừa bị cô cắt ngang: "Tôi, tuyệt đối sẽ không tha cho em."
Dứt lời, thân hình cao lớn nghênh ngang rời đi, điều làm người ta khiếp sợ hơn cả là trên môi anh còn nở một nụ cười.
Từ đầu đến cuối, anh thong dong, trầm tĩnh và thân thiết với cô như một cặp đôi đang yêu nhau nồng nhiệt.
Mà cái máy theo dõi kia cũng "nghiêm túc với công việc" lặng lẽ đứng đó, hoàn hảo ghi lại cảnh "tán tỉnh thân mật" mới rồi của Nguyễn tiên sinh và Nguyễn phu nhân.
Vậy đó, sau bao năm kết hôn, khi mối quan hệ của cô và anh dường như có chút tiến triển thì hết thảy lại quay trở về điểm ban đầu.
Ngôi sao hôm nay, tựa như không phải là hôm qua. Rõ ràng là cùng một khuôn mặt, cùng một con người, vậy mà đã chẳng còn là hơi ấm của hôm qua nữa rồi.
Sau hai ngày trừng phạt, Ân Tĩnh không còn bước chân xuống phòng bếp lần nào nữa.
Có lẽ cái máy theo dõi kia không chụp được bất kỳ hình ảnh giá trị nào, vì vậy ngày tháng cứ thế bình bình trôi qua, không có tạp chí lá cải nào phanh phui chuyện "nội bộ gia đình nhà họ Nguyễn".
Địch không động, ta cũng không động, căn cứ vào nguyên tắc này, Ân Tĩnh và Nguyễn Đông Đình đều tự ngầm hiểu không bao giờ đề cập đến việc phát hiện máy theo dõi cho bất cứ ai.
Chỉ là ăn ý thì vẫn cứ ăn ý, sau khi hai ngày kia kết thúc, bọn họ lại khôi phục trạng thái "tương kính như băng"(*).
(*) Chỉ một đôi vợ chồng chẳng còn chút tình cảm nào
Không, "tương kính như băng" đã là gì chứ? Bây giờ bọn họ còn "lạnh băng" hơn cả "tương kính như băng": Từ sau cuộc tranh cãi đó, Nguyễn Đông Đình đã còn không lời qua tiếng lại với cô nữa, mỗi lần chạm mặt, anh chỉ trưng một vẻ lạnh tanh, còn cô thì mãi cúi thấp đầu, im lặng mà đi qua.
Cuộc sống cứ vắng lặng như vậy, phảng phất như chẳng bao giờ có hồi kết. Mà cô cũng dần quen với những ngày mang cái danh Nguyễn phu nhân ở bên ngoài, còn về nhà đóng kín cửa thì trở thành người dưng nước lã.
Cho đến một đêm trước sinh nhật của cô...
Trên bàn ăn tối, khi tất cả mọi người trong nhà họ Nguyễn đều có mặt đầy đủ, Nguyễn tiên sinh đột nhiên nói với Ân Tĩnh: "Sinh nhật năm nay tổ chức trước một ngày đi."
Có lẽ đã lâu không nghe anh nói chuyện với mình, Ân Tĩnh nhất thời không phản ứng kịp.
Trái lại, Tú Ngọc mở miệng trước: "Sao thế? Đang yên đang lành tự dưng tổ chức sớm làm gì?"
"Khách sạn mới mở ở Quảng Châu xảy ra chút chuyện, con phải đến đó xử lý sớm."
Thế là chuyện cứ được quyết định như vậy.
Thật ra Ân Tĩnh cũng không phản đối gì. Nếu tổ chức sớm một ngày thì cô sẽ đặt bánh, chọn món và chọn tiết mục giải trí sớm một ngày mà thôi. Mẹ chồng thích nhất là ca hát, thế nên dù ai trong nhà tổ chức sinh nhật, sau khi ăn uống no nê, cả nhà sẽ kéo nhau ra ngoài xem nhạc kịch và nghe hát. Tuy nhiên, mấy hôm trước Ân Tĩnh lại nói: "Năm nay không phải ra ngoài đâu ạ, con sẽ tặng mẹ một bất ngờ."
Vì vậy, trong hai ngày tiếp đó, cô cứ luôn xuất quỷ nhập thần. Tú Ngọc thấy lạ lùng vô cùng, bèn sai Tuấn tử bí mật đi thăm dò, cuối cùng mới biết, hóa ra cô con dâu ngoan hiền nhà mình đã dành một thời gian dài tập nhạc trong phòng mỗi ngày cốt để hát tặng bà một khúc Nanyin vào dịp sinh nhật của mình.
Ấy vậy mà, khi mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng ổn thỏa, và ngày sinh nhật cũng thực sự đã đến, Nguyễn Đông Đình lại đột nhiên vắng