Dịch: Duẩn Duẩn
Đau đớn và bỏng rát truyền tới từ cái tát in hằn trên má.
Ân Tĩnh sững sờ hồi lâu mới lấy tay che mặt - phải, ngay vừa mới rồi, nửa phút trước, cô đã bị người phụ nữ này tát thẳng vào mặt. Cô đường đường là Nguyễn phu nhân, trải qua sinh nhật cùng chồng mình trong một khách sạn, lại bị người ngoài cho một cái bạt tai vào mặt!
Nguyễn Đông Đình tức giận ngút trời phóng lên trước, kéo giật người phụ nữ ấy qua: "Hà Thu Sương, em điên à?"
"Đúng, em điên đấy! Em điên nên mới để anh đối xử với em như vậy! Bỏ một đống chuyện ở Hạ Môn chạy tới đây tìm anh, vậy mà anh bắt em đợi hai ba tháng trời liền, anh tưởng em rảnh rỗi lắm sao? Đừng quên, anh kinh doanh khách sạn, nhà em cũng kinh doanh khách sạn! Anh bận rộn em cũng chẳng ngồi chơi xơi nước! Thế mà bây giờ thì sao? Em ở đây bao lâu rồi, ngày nào anh cũng nói bận bịu, không chịu tới gặp em lấy một lần. Chẳng phải khách sạn có nhiều chuyện lắm ư? Chẳng phải..."
"Đủ rồi!" Lửa giận của anh cũng không vì những lời đó mà lắng xuống: "Xin lỗi cô ấy ngay cho anh!"
"Em..."
"Nói mau!"
Âm lượng tăng cao đột ngột cùng khuôn mặt hung dữ ấy ép đôi mắt tràn đầy căm hờn của Hà Thu Sương đỏ sọng lên.
Thế nhưng cô ta quả tình chưa từng thấy khuôn mặt Nguyễn Đông Đình khủng bố đến vậy. Thấy Ân Tĩnh ôm chặt gò má bị tát đến đỏ bừng, anh buông Hà Thu Sương ra, quay lại kéo tay Ân Tĩnh: "Đừng che, để tôi xem!" Một đôi lông mày rậm chau chặt lại, nhất là khi nhìn thấy gương mặt sưng tấy của cô, lửa giận trong mắt anh lại càng bùng cháy mãnh liệt hơn: "Hà Thu Sương, nếu em còn không chịu xin lỗi cô ấy thì lập tức thu dọn hành lý rồi cút về Hạ Môn của em ngay cho anh!"
Trong lòng Hà Thu Sương cả kinh! Thấy Nguyễn Đông Đình cũng không có vẻ đang nói đùa, thế là cô ta không cam lòng đành lầu bầu một tiếng: "Xin lỗi."
"Nói to lên!"
"Tôi! Xin! Lỗi! Đủ chưa?"
Đủ chưa? Đột nhiên không đầu không đuôi xông vào tát người ta một cái, chỉ một câu xin lỗi thế là đủ ư?
Vậy mà trông cô ta như thể oan ức vô cùng, sau khi hét lớn chữ "Đủ chưa", từng giọt nước mắt to chừng hạt đậu bỗng rơi xuống lã chã: "Là ai đã hứa cô ấy chỉ là Nguyễn phu nhân trên mặt chữ? Rõ ràng lúc đầu đã quyết là thế, vậy mà giờ thì sao? Hôm nay tổ chức sinh nhật cho cô ấy, không chừng ngay mai lại dắt cô ấy đi dạo phố! Ngày mốt thì sao? Tương lai thì sao?!"
Nguyễn Đông Đình vốn còn đen mặt, song nhìn thấy khuôn mặt khóc đến hoa lê đái vũ của ai đó, lạnh lùng trong giọng nói cũng khẽ nhạt đi: "Đủ rồi! Em làm sai mà còn mặt mũi để khóc à?"
"Tại sao lại không còn mặt mũi để khóc? A Đông, là anh hứa sẽ chăm sóc em cả đời..."
Nửa đêm lạnh lẽo ở Hạ Môn năm ấy, trước linh cữu của A Trần, anh đã chạy đến bên cô ta và nói: "Thu Sương, anh đã hứa với A Trần trước khi lâm chung, nhất định sẽ chăm sóc em và tìm cho em một bác sĩ tốt nhất."
Thì ra chuyện đã bấy lâu nay, vậy mà chưa một ai quên lãng. Cô, anh, và cả cô ấy.
"Anh đâu có biết, người ở khắp Hạ Môn đều cười nhạo em không có liêm sỉ, biết rõ là anh đã kết hôn mà ngày nào cũng lao đầu tới đây. Nhà họ Hà bọn em ở Đại lục cũng có mặt mũi chứ..." Tiếng khóc thút thít dần biến thành tiếng khóc nức nở, từ từ đánh trúng vào chỗ yếu mềm nhất trong trái tim cứng rắn của người đàn ông.
Sau đó thì sao?
Sau đó nữa thì sao?
Người chồng trên danh nghĩa của cô - thực chất là một người xa lạ, thấp giọng thở dài một tiếng: "Thôi được rồi, đừng khóc nữa." Bàn tay to bất lực giơ lên, kéo cô nàng khóc sướt mướt vào ngực.
Ai đó đã nói đứa trẻ đang khóc sẽ được kẹo? Bạn thấy đấy, sự thực quả đúng như vậy.
Đứng cạnh đôi tình nhân thân thiết này, cô bỗng dưng không biết phải đặt tay ở đâu cho phải - không, cô không nên ôm gò má còn đau rát của mình, bởi như thế trông thật đạo đức giả.
Nhưng mà nào chỉ là đôi tay? Cả người cô phảng phất như một vật vô duyên từ đâu rơi xuống, còn cố gắng đừng ỳ lại chỗ này, làm kỳ cả cản mũi cho đôi tình nhân đó ư.
Xem chừng không phải Hà Thu Sương nên ra ngoài, mà là cô - Trần Ân Tĩnh nên ra ngoài mới phải.
Tiếng đóng cửa lại nhẹ nhàng vang lên, bị tiếng gào khóc của Hà Thu Sương lấn át. Ân Tĩnh rời khỏi phòng số 01, hành lang sâu thẳm và hẹp dài, cô đi một hồi mới xoay người ấn nút xuống thang máy, nghe tiếng thang máy kiểu xưa đang ì ạch leo lên.
Cỗ vẫn nhớ như in khi Nguyễn tiên sinh tiếp quản Nguyễn thị, mẹ hỏi thang máy có cần thay cái mới hay không, anh nói không, anh thích những thứ thời Victoria, và cũng thích những phong cách kiểu cũ. Trừ cái này ra, mọi thứ trong khách sạn đều được trang hoàng lại hoàn toàn: Anh thích phong cách Châu Âu, thích những đường nét mạnh mẽ trên trần nhà của phòng trà buổi sáng, thích những bông lan tử la thơm ngát trong vườn hoa phía sau khách sạn - hóa ra tất cả mọi thứ anh thích, cô đều nhớ.
Thang máy chậm rãi lên đến tầng 38, mở ra, một người đàn ông đội chiếc nón mềm và đeo kính đen bước ra.
Ân Tĩnh không suy nghĩ gì nhiều, chẳng qua khi ánh mắt chạm phải chiếc ba lô màu đen khổng lồ không có bất kỳ logo thương hiệu nào, cô bất chợt giật mình: Tầng 38 toàn là phòng Tổng thống, nhưng trông dáng vẻ người đàn ông này lại chẳng giống nhóm khách hàng mục tiêu chút nào!
Cùng lúc đó trong đầu cô hiện lên những hình ảnh: căn phòng số 01, ánh mèn mờ ảo, bánh ngọt và rượu vang đỏ, cùng với... cô và anh không hề có mối quan hệ tốt đẹp như vậy - trong thoáng chốc, Ân Tĩnh dứt ra khỏi sự thương xót bản thân mới rồi, cô ấn vội nút thông tầng rồi mau chóng chạy tới phòng bảo vệ: "Giúp tôi điều tra tất cả camera giám sát ở tầng 38, ngay lập tức!"
Nhân viên an ninh thấy người tới là Nguyễn phu nhân, nào dám chậm trễ? Sau khi quan sát hết tất cả camera, Ân Tĩnh nhanh chóng tìm thấy người đàn ông đeo kính râm ở cuối hành lang, bên ngoài cửa phòng số 01. Hắn ta ngập ngừng lưỡng lự, như thế đang ngẫm nghĩ điều gì, hồi lâu sau mới rẽ ngoặt sang phía đối diện.
"Đây là đâu?" Cô chỉ vào chỗ người đàn ông đeo kính râm bước vào rồi hỏi nhân viên bảo vệ.
"Là nhà vệ sinh công cộng, thưa phu nhân."
"Từ đó có thể đi vào phòng số 01 được không?"
"Làm sao có thể? Một đông một tây..." Cậu bảo vệ bèn lanh lẹ đáp lời, song chợt nghĩ ra điều gì đó: "Không đúng, không đúng, có một cách: bên ngoài cửa sổ nhà vệ sinh có một cái bục nhỏ. Leo lên đó có thể nhảy đến ban công phòng số 01!"
"Leo lên đó mất khoảng bao lâu?"
"Chỗ đó rất khó leo. Người bình thường chắc phải mất chừng hai mươi phút."
"Cảm ơn cậu, giúp tôi giữ bí mật chuyện tối nay. Ngày mai Nguyễn tiên sinh sẽ thăng chức cho cậu." Ân Tĩnh nói xong, cũng không để ý cậu bảo vệ phấn khởi cỡ nào khi nghe hai từ "thăng chức" của mình, liền nhanh chóng rời khỏi phòng bảo vệ.
Chưa tới năm phút, chuông cửa của phòng số 01 trên tầng 38 lại reo lên.
Trong phòng vẫn còn vang vọng tiếng khóc âm ỉ, Nguyễn Đông Đình vừa mới mở cửa ra, Ân Tĩnh đã lách qua người qua bước vào, không buồn để tâm Hà Thu Sương vẫn còn đang nước mắt ngắn dài và tức giận bất bình ở bên cạnh, mà mở miệng nói luôn: "Hà tiểu thư, hiện tại chúng tôi có việc gấp, xin cô về phòng trước."
"Cô nói cái gì?" Thu Sương không tài nào tin nổi những gì mình vừa nghe: "Trần Ân Tĩnh, cô nói lại thử xem! Cô mới nói cái gì?"
Ân Tĩnh không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn cô ta.
"A Đông còn chưa lên tiếng, cô có quyền gì mà dám..."
"Trên giấy đăng kí kết hôn có ghi tên của tôi." Cô nhìn qua đồng hồ đeo tay, không còn thời gian để đôi co với người phụ nữ này nữa, cô trực tiếp ngó về phía Nguyễn Đông Đình.
Hà Thu Sương đứng bên cạnh vẫn còn đang tức tối: "Được lắm, đúng là càng ngày càng không biết xấu hổ, rốt cuộc ai cho cô cái gan này..."
Cô vẫn chỉ nhìn Nguyễn Đông Đình chăm chăm: "Người anh đợi khoảng mười lăm phút nữa sẽ đến."
Chẳng hiểu sao, người đàn ông này từ nãy đến giờ vẫn không hề mở miệng, mà chỉ nhìn cô một cách chăm chú.
Cho đến khi câu ấy thốt ra, anh mới nhướng mày, có chút kinh ngạc: "Sao em biết?"
"Camera giám sát."
Anh quay đầu: "Thu Sương, em về phòng trước đi." Thực ra, anh vốn cũng chẳng có ý định để cô ấy nán lại lâu, khi nãy mặc cô ấy khóc ở đây, thực chất là không muốn làm to chuyện, ảnh hưởng đến công việc sau này thôi.
Có điều Thu Sương không dễ dàng chịu bẽ mặt như thế: "Nhưng em..."
"Về phòng!"
Mặt anh trầm xuống. Lần này, cho dù kiêu ngạo của Thu Sương có mạnh mẽ đến đâu, cũng chỉ đành thu liễm bớt lại: "Vậy thì, khi nào rảnh anh nhớ đến thăm em đấy nhé!"
Thấy Nguyễn Đông Đình không nói năng gì, cô ta bèn ghét bỏ trừng mắt với Ân Tĩnh, sau đó mở cửa rời đi.
Căn phòng thoáng chốc yên tĩnh trở lại. Ánh đèn vẫn mờ tối như cũ, rượu đỏ và bánh ngọt, cây nến hãy còn cắm một bên, thật ấm áp và bình dị biết bao, như thể những chuyện mới rồi chưa từng xảy ra vậy.
"May là em quay lại, có không tôi lại gọi điện thoại tìm em, suýt nữa thì hỏng chuyện mất rồi." Nguyễn Đông Đình nhìn cô: "Mới rồi...xin lỗi em."
Ân Tĩnh không biết phải đáp lại thế nào, chỉ cười mỉm nhìn anh. Lúc đi tới mở rèm cửa sổ, lại nghe thấy anh hỏi: "Còn đau không?"'
Cô khẽ cười, biết rõ anh không nhìn thấy được: "Hết rồi ạ." Sau đó kéo rèm cửa ra.
Bên ngoài có một cái bệ nhỏ thông với nhà vệ sinh công cộng. Gã lấp ló trên cái bục đó sẽ chụp cái gì vào tối nay?
"Có phải anh nghi ngờ người đặt máy quay trong nhà là nội gián nên mới cố ý diễn cảnh này trước mặt mọi người không ạ? Có phải vì kẻ đứng sau màn hình camera ấy mãi im hơi lặng tiếng, để cho anh phải đợi hai tháng liền, đến mức chẳng còn hứng thú với chuyện 'cắm sào chờ nước' nữa nên anh mới quyết định chủ động ra trận?"
"Em đoán được à?"
Cô cười nhạt: "Vâng, lúc nhìn thấy căn phòng lãng mạn thế này, cuối cùng em cũng đã đoán được."
Cho cô leo cây trước mặt bao người, để một vài "người có lòng" biết được "tối nay Nguyễn phu nhân bị thất hẹn", sau đó thần không biết quỷ không hay hẹn cô đến chỗ này. Vậy tiếp theo thì sao, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây?
Mười phút trôi qua, người trong phòng vẫn còn chưa mở đèn, chỉ có một ngọn nến nhỏ leo lét. Nguyễn Đông Đình cầm ly rượu ban nãy đưa cho cô, cụng ly và uống cạn. Tất cả lời nói ra có âm lượng nhỏ đến mức như