Ở trên đường trở về Nhã Khôn cung, Vương Nhất Bác nói.
- Xem ra ta đã đoán đúng rồi. Mà có lẽ Ngũ Hoàng tử cũng không biết mình bị hạ cổ.
- Ừm. - Người đến phủ hắn, hắn cũng là tự làm bậy. Tiêu Chiến rất kinh thường.
- Ngũ Hoàng tử dã tâm lớn. - Vương Nhất Bác cười nói, nếu không có dã tâm, nhất định sẽ không gặp người như cổ sư.
- Hắn dựa vào Hoàng Quý phi được sủng ái, mẫu gia Hoàng Quý phi thế lực cũng rất chắc chắn, tất nhiên sẽ có ý tưởng với ngôi vị Hoàng đế. Chỉ là có khi ham muốn quá mức, ngược lại sẽ hại chính mình. - Tiêu Chiến nắm tay Vương Nhất Bác kéo đi nhanh một chút.
Vương Nhất Bác không hỏi y có ý gì với ngôi vị Hoàng đế không, bởi vì đối với hắn mà nói đáp án như thế nào cũng không có ý nghĩa, mặc kệ Tiêu Chiến lựa chọn cái gì, hắn đều sẽ giúp y.
- Ngũ Hoàng tử ra sao cũng không quan trọng, chỉ sợ vị cổ sư kia mượn đó gây chuyện, khiến ngươi rơi vào nguy hiểm.
Lần trước là Tiêu Hoàng, ai biết tiếp theo có phải là Tiêu Chiến hay không?
- Chúng ta nếu đã có mục tiêu, vậy âm thầm giám sát chặt chẽ hắn là được rồi. Chỉ cần phòng bị nhiều hơn, không sợ hắn nảy ra chủ ý gì.
Tiêu Chiến thật cảm thấy sự tình dễ dàng hơn nhiều rồi, chỉ cần cổ sư kia còn gây hoạ cho Tiêu Trạch, y không muốn quản nhiều.
Trở lại Nhã Khôn cung, Tiêu Hoàng cũng đã đến. Vương Nhất Bác đi tắm rửa cho Kiên Quả, miễn cho nó dơ bẩn làm người khác ngại đến gần. Khi trời tối đen, Hoàng Thượng cũng tới Nhã Khôn cung.
Người một nhà vây quanh bàn ăn đón gió tẩy trần cho Tiêu Thanh, một bữa cơm ấm cúng.
Đợi bốn người đã cáo biệt Hoàng hậu, vừa ra khỏi Nhã Khôn cung, Tiêu Chiến mới kể lại chuyện hôm nay ở ngự hoa viên cho hai người kia nghe. Kế hoạch Tiêu Thanh sẽ mang Kiên Quả đến thử lão Ngũ đã vì sự tình bất ngờ hôm nay mà ngừng lại.
Suy nghĩ của Tiêu Hoàng cùng Tiêu Thanh không khác gì mấy với Tiêu Chiến, ba người cũng không cần nhiều lời, chỉ chờ xem lão Ngũ tự diệt vong. Cho dù cuối cùng Tiêu Trạch may mắn tránh được một kiếp, sự tình sẽ là trở lại điểm xuất phát, muốn đơn phương uy hiếp đến địa vị của ba người họ là không có khả năng.
Mấy ngày sau, Tiêu Thanh đưa đến nguyên nhân Mộ Thần bị thương. Vì sợ Mộ Thần nghe được, sẽ chán ghét Tiêu Hoàng, Tiêu Thanh mời Tiêu Hoàng đến Lân Vương phủ của Tiêu Chiến. Hơn nữa việc này Tiêu Chiến sớm muộn gì cũng phải biết.
- Ngày đó mời cầm linh của Phong Nhã các là phủ Cung Liêm Hầu, nói là thế tử hôm sau muốn mở tiệc chiêu đãi bạn tốt, thỉnh đến trợ hứng. Nhưng lúc ấy cầm linh đã định ban đêm đột ngột phát sốt, Phong Nhã các lại không muốn đắc tội Cung Liêm Hầu thế tử, đành phải đưa Mộ Thần đến thế thân. - Tiêu Thanh nhẹ nhàng nói.
Dù sao Mộ Thần cầm nghệ xuất chúng, so với vị cầm linh trước càng nổi danh, để hắn đến thay thế cũng coi như là nể mặt. Mộ Thần vốn không ra khỏi Phong Nhã các, nhưng vì giải quyết chuyện lần này, cũng không thể không giữ thể diện cho Các chủ.
Nói đến vị Cung Liêm Hầu thế tử Hạ Nhất Phàm này, Tiêu Chiến cùng Tiêu Hoàng cũng không khỏi nhíu mày. Không phải từng tiếp xúc, mà vì Cung Liêm Hầu phủ là mẫu gia của cố mẫu phi Tứ Hoàng tử, Hạ Nhất Phàm là biểu ca của Tứ Hoàng tử. Mấy năm nay Tiêu Diễn tuy rằng được Hoàng Quý phi nuôi nấng, nhưng chưa bao giờ chặt đứt liên hệ với Cung Liêm Hầu. Cung Liêm Hầu cũng nương nhờ Tứ Hoàng tử, nịnh bợ lão Ngũ cùng Hoàng Quý phi.
(* cố mẫu phi: mẫu phi quá cố)
- Mọi thứ sau đó đều rất thuận lợi. Nhưng yến tiệc kết thúc, Hạ Nhất Phàm bắt đầu cố ý thân cận cùng Mộ Thần, nói muốn mời hắn vào phủ. Mộ Thần khéo léo cự tuyệt, nhưng sau đó bị hắn lấy lý do trong phủ mất đồ, người từ ngoài đến cũng có hiềm nghi, lưu người lại phủ qua đêm.
Tiêu Thanh dừng một chút, liếc nhìn sắc mặt của Tiêu Hoàng, mới tiếp tục nói.
- Phong Nhã các phái thuộc hạ đến đón người lại bị thị vệ của phủ Cung Liêm Hầu đuổi đi. Sau nửa đêm, Hạ Nhất Phàm thừa dịp thiếp thị đã ngủ say, lén lút tới phòng của Mộ Thần, ý đồ xấu của hắn không thực hiện được, sau đó còn bị Mộ Thần gây thương tích.
Tiêu Hoàng nhíu chặt lông mày, bàn tay đặt trên bàn siết lại. Hắn từ trước đến nay không quan tâm đến chuyện của phủ Cung Liêm Hầu, không ngờ cư nhiên chọc tới hắn.
- Nghe nói thương ở đầu, đến hừng đông mới tỉnh lại. Sau đó sai người tra tấn Mộ Thần, đánh cho mình đầy thương tích không nói, còn bẻ gãy từng ngón tay của hắn. Thiếp thị của Hạ Nhất Phàm bởi vì hôm qua Hạ Nhất Phàm toàn nhìn Mộ Thần, tâm sinh ghen tỵ, hơn nữa hắn còn đả thương Hạ Nhất Phàm, lòng sinh bất mãn. Cũng ở đó nhìn hạ nhân tra tấn Mộ Thần.
Tiêu Thanh kể lại những gì điều tra được nhưng đã lượt bớt đi rất nhiều tình huống, hắn sợ việc này kể quá chi tiết, Tiêu Hoàng trong cơn giận dữ sẽ trực tiếp đến phủ Cung Liêm Hầu làm ra chuyện thiếu lý trí.
- Một tên thế tử cũng dám coi mạng người như cỏ rác, nghĩ cũng biết là ai cho hắn cái gan lộng hành. - Tiêu Chiến buông chén trà, giọng điệu khó chịu nói..
Chỗ dựa vững chắc lớn nhất mà phủ Cung Liêm Hầu có thể nhờ đến là Tiêu Diễn. Thân thể Cung Liêm Hầu luôn không tốt, chuyện trong phủ cơ hồ đều giao tho Hạ Nhất Phàm xử lý. Hắn cùng Tiêu Diễn, Tiêu Trạch vẫn thường gặp nhau trao đổi, có lẽ cũng là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.
- Cũng may có thiếp thị kia ở đó, Mộ Thần mới chưa bị xâm phạm trước mặt mọi người. Khi hắn chỉ còn lại một hơi tàn, Hạ Nhất Phàm liền sai người bọc chiếu vứt hắn vào bãi tha ma. Tiểu thị theo Mộ Thần đến bị đuổi về Phong Nhã các, bởi vì chứng kiến cả quá trình đã bị kinh sợ, liên tục sốt cao bảy ngày, cũng may cuối cùng giữ được mạng.
Tiêu Thanh đơn giản nói hết chi tiết, không muốn lắm lời. Những người đang ngồi ở đây đều hiểu, tiểu thị kia ở Phong Nhã các có cái gì mà chưa thấy qua? Nhưng lại bị doạ sinh bệnh, cũng đủ để thấy tình cảnh lúc đó thảm thiết thế nào.
Không khí trầm mặc chốc lát, Tiêu Chiến mở miệng nói.
- Tam ca, huynh định làm gì bây giờ?
Không khí trầm mặc chốc lát, Tiêu Chiến mở miệng nói. Y nhìn ra Tiêu Hoàng đã thích Mộ Thần. Cho nên hắn có thể hiểu tâm tình của Tiêu Hoàng, cũng giống như y đời này nhất định phải diệt trừ tộc Thát Mã, phàm là kẻ thương tổn người mình yêu, đều phải hoàn toàn diệt trừ, vĩnh tuyệt hậu hoạn.
Tiêu Hoàng nâng chung trà lên định uống nhưng rồi lại thôi, đặt chén trà xuống bàn trịnh trọng nói.
- Ta sẽ không để hắn quay về Phong Nhã các, cho dù hắn là nam tử, ta cũng sẽ giữ hắn ở lại trong phủ. Chỗ Hạ Nhất Phàm ta sẽ phái người theo dõi.
Tiêu Chiến có chút chần chờ, vừa định nói để mình phân phó người theo dõi, Tiêu Hoàng liền nói tiếp.
- Yên tâm, ta có chừng mực. Trước khi không thể diệt trừ tận gốc phủ Cung Liêm