Sau khi hạ triều, Tiêu Hoàng theo lời triệu kiến đến Nhã Khôn cung. Hôm nay Hoàng Thượng đến cùng Hoàng hậu dùng tảo thiện, gọi hắn đến vừa hợp lý. Tiêu Chiến mang theo thuốc bổ mà Vương Nhất Bác điều phối cho Hoàng hậu, thêm vào nguyên liệu nấu ăn làm dược thiện là tốt nhất, tiện đường đi cùng Tiêu Hoàng.
- Tam Hoàng huynh có biết Phụ hoàng tìm huynh vì chuyện gì không? - Tiêu Chiến hỏi.
Ở cùng Vương Nhất Bác lâu ngày, y cũng dần dần thích mùi hương thảo dược. Hiện giờ tay mang thảo dược, mùi hương phảng phất giống như Vương Nhất Bác đang ở bên cạnh y vậy.
- Không biết. Chắc chắn là không phải đại sự, nếu không cũng sẽ không đến chỗ Hoàng nương. - Tiêu Hoàng bình thản nói.
- Ừm. - Tiêu Chiến gật đầu.
Lúc hai người đến Nhã Khôn cung, đồ ăn sáng mới vừa dọn xong. Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu ngồi đối diện, thấy hai người tiến vào, Hoàng hậu có chút bất ngờ, hình như cũng không biết họ tới làm gì.
Hai người hành lễ, Hoàng Thượng mặt không chút thay đổi khoát tay cho hai người đứng dậy.
- Hai con sao lại đến đây? - Hoàng hậu lên tiếng hỏi, nhưng nhìn biểu cảm của Hoàng Thượng, trong lòng cũng có chút bồn chồn, liền không ban tọa.
- Nhất Bác điều phối đơn thuốc mới, tốt cho điều dưỡng khí sắc mùa xuân, nhi thần mang đến tặng riêng cho Hoàng nương. - Tiêu Chiến nói xong, giao thảo dược trên tay cho tiểu thị.
- Con cùng Nhất Bác đều có tâm.
Hoàng hậu cười hài lòng. Từ khi hài tử nàng lấy Vương Nhất Bác, dược thiện của Nhã Khôn cung được bổ sung không ít. Không thể không nói, đơn thuốc của Vương Nhất Bác so với thái y viện tốt hơn nhiều, hương vị cũng dễ uống. Mấy tháng này, khí sắc Hoàng hậu càng ngày càng hồng nhuận, nhìn qua cũng trẻ vài tuổi.
- Hoàng nương thích là tốt rồi. - Tiêu Chiến trả lời.
Hỏi tiểu nhi tử xong, Hoàng hậu lại nhìn về phía Tiêu Hoàng.
- Còn con? Cũng có thứ muốn đưa sao?
- Là trẫm triệu nó tới. - Hoàng Thượng đột ngột lên tiếng, trên mặt vẫn nhìn không ra cảm xúc.
Hoàng hậu nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, cũng im lặng không hỏi nhiều.
- Trẫm triệu con tới, là nghe nói con ở trong phủ nuôi cầm quan, suốt ngày trầm mê trong tiếng đàn, bị dụ hoặc, không lo chính sự. - Hoàng Thượng nói.
Hoàng hậu nhíu mày, chuyện nuôi cầm quan có lớn có nhỏ, nhưng nàng không tin hài tử của mình sẽ trầm mê, không làm việc đàng hoàng.
Nghe được lời chất vấn của Hoàng Thượng, Tiêu Hoàng cũng hơi nhíu mày. Đang muốn mở miệng, Tiêu Chiến ở bên cạnh liền hành lễ trước nói.
- Phụ hoàng, chuyện này nhi thần cùng Nhất Bác cũng có liên quan, xin cho nhi thần giải thích.
Hoàng Thượng gật đầu, ý bảo y tiếp tục.
- Người kia không phải cầm quan, mà là cầm linh, tên gọi Mộ Thần. Là người mà ngày ấy nhi thần cùng Nhất Bác đi thăm dò thi tuyến cổ, ngẫu nhiên cứu được.
Ở Nghiệp quốc, cầm quan tương đương với tiểu quan, mà cầm linh lại là bán nghệ không bán thân, thân phận so với tiểu quan cao hơn rất nhiều.
- Bởi vì Mộ Thần là nam tử, Nhất Bác là Khanh tử, nhi thần không muốn thanh danh hắn bởi vì cứu người mà bị tổn hại, cho nên đưa người đến tĩnh dưỡng ở phủ Tam ca. Kỳ thật nhi thần cũng là có tư tâm, nhi thần không muốn thời gian Nhất Bác cùng với nam tử ở chung quá nhiều.
Hoàng Thượng nhìn Tiêu Chiến gật đầu, xem như chấp nhận.
- Lúc ấy các con đến bẩm báo chuyện thi tuyến cổ, Nhất Bác không có tới, con nói là đang cứu người, ý chỉ người này?
- Vâng. Trải qua một khoảng thời gian tiếp xúc, nhi thần cùng Nhất Bác đều cảm thấy Mộ Thần thuyết pháp bất phàm, tính tình cũng khiêm tốn phong nhã, không có nửa điểm tục khí, cũng coi như khó thấy. Nhi thần cũng đã từng sai người điều tra hắn, Mộ Thần mặc dù ở Phong Nhã các, lại là cầm linh, nhưng vẫn luôn giữ mình trong sạch, danh dự thanh khiết, không phải kẻ tham mộ hư vinh. Lúc này mới yên tâm để người ở lại phủ Tam ca, cũng yên tâm để Nhất Bác kết giao với hắn. Tam ca vốn cũng chỉ có ý tốt giúp đỡ người bị thương, không ngờ lại bị hiểu lầm.
Tiêu Chiến dùng từ "Hiểu lầm", mà không phải "Hãm hại", có thể cho thấy bọn họ chưa bao giờ cảm thấy loại sự tình này có gì đáng để lên án, mặt khác cũng là dùng sự trong sạch của mình làm nổi bật dụng tâm kín đáo. Tiêu Hoàng cũng tiến lên hành lễ, cung kính nói.
- Phụ hoàng, Người thường dạy nhi thần, thân phận của con người không giống nhau phân thành ba mươi bảy loại, nhưng cũng không thể bởi vì thân phận liền luận định đánh giá cao thấp. Người cũng từng nói, phàm là người có tài đều đáng dùng, là Hoàng tử, cũng phải giỏi dùng người mới không phụ tài hoa của người khác.
Hoàng Thượng gật đầu. Tuy trong triều đình nhân tài đông đúc, nhưng hắn càng tin tưởng dân gian người tài vô số, không kém trong triều.
- Nhi thần một khoảng thời gian trước vì việc thiếp thị trong phủ mà phiền lòng, gần đây lại toàn tâm đặt ở chuyện chống lũ lụt, khi nghĩ không ra phương pháp hay, khó tránh khỏi phiền lòng. Mỗi khi như vậy, cùng hắn trò chuyện một lát có thể trầm tĩnh lại, suy nghĩ sáng suốt hơn. Có lẽ điều này theo Phụ hoàng thấy không tính là gì, nhưng đối với nhi thần mà nói là khó có. Trong phủ có thể có một người như vậy, nhi thần rất quý trọng.
- Trẫm hiểu.
Hoàng Thượng khe khẽ thở dài. Năm đó, Hiền Quý phi cũng vào những lúc hắn đau đầu nhất cùng hắn tán gẫu vài câu, khiến hắn trầm tỉnh lại, sau đó giải quyết rất tốt chuyện triều đình. Hiện giờ không còn nữ tử như vậy ở bên nữa, Hoàng Thượng cũng rất hoài niệm. Hiện tại Tam tử của mình gặp được người như vậy, tất nhiên hẳn nên quý trọng.
Nghe Hoàng Thượng nói vậy, Tiêu Hoàng có chút kinh ngạc. Nhưng Hoàng hậu bên cạnh lại hiểu rõ, nàng biết Hoàng Thượng nghĩ tới ai. Không chỉ mình Hoàng Thượng, chính nàng có những khi nhiễu tâm vì việc hậu cung, muội muội song sinh của nàng cũng có thể vì nàng giải quyết một phần. Cho nên nàng cùng muội muội tình cảm luôn luôn sâu nặng.
- Cái gọi là nhi thần suốt ngày trầm mê tiếng đàn, là lời nói vô căn cứ. Vết thương trên tay hắn tuy là đã khỏi hẳn, nhưng Nhất Bác nói trước khi chưa bôi xong dược liệu, sẽ không thể đánh đàn. Chỉ là tự sinh hoạt thì không thành vấn đề thôi. Nhi thần đúng là vô cùng tán thưởng Mộ Thần, nhưng Mộ Thần là nam tử, lại luôn luôn giữ mình trong sạch, cũng chưa từng dụ dỗ nhi thần, cũng không phải nam sủng của nhi thần, không có việc sẽ giữ khoảng cách. Vào Phong Nhã các là vì bất đắc dĩ, không đáng bị lên án. Huống chi hắn hiện giờ đã chuộc thân, lại càng không đáng bị làm nhục.
Mộ Thần tuy rằng giữ hắn ở lại phủ, nhưng quan hệ hai người thanh bạch, không có gì có thể khiến người khác hiểu lầm.
- Không dối gạt Phụ hoàng. Hắn vốn không muốn ở lại, Mộ Thần không muốn tiến cung hay vào vương phủ, là chuyện tất cả khách nhân của Phong Nhã các đều biết. Nhi thần cũng rất mất công phu mới khiến hắn ở lại làm nhạc công. - Tiêu Hoàng nói.
Hoàng Thượng không nói, như đang ngẫm nghĩ. Hoàng hậu đã mở miệng trước, nàng quan tâm hỏi.
- Hắn sao lại bị thương?
- Nghe nói là không muốn theo sự ép buộc của nhà quyền quý, bị tra tấn một trận, mười ngón bị bẻ gãy, nếu không gặp Nhất Bác, có lẽ đã thành phế nhân. - Tiêu Hoàng tránh nặng tìm nhẹ giải thích.
Hoàng hậu nhíu mày, trong mắt khó nén tức giận.
- Quốc nội Đại Nghiệp lại có chuyện này, cùng với cướp đoạt có gì khác nhau?
- Hoàng nương bớt giận. Mộ Thần ở lại phủ Tam ca coi như có thể giữ được tính mạng, cũng xem như nhân họa đắc phúc.
- Nhà quyền quý nào? - Hoàng Thượng hỏi.
- Không phải nhân vật lớn gì, Phụ hoàng không cần phiền lòng. Dù sao Mộ Thần hiện tại không sao, cũng không muốn truy cứu, nhi thần nghĩ giáo huấn một chút là ổn.
- Ừm. - Hoàng Thượng