Xe ngựa chậm rãi di chuyển trên đường, cực lực chạy cho vững vàng để không làm cho người ở bên trong mệt. Trong xe, Tiêu Chiến đặt Vương Nhất Bác trong lòng mà ôm, sợ hắn đụng phải chỗ nào đó. Mặc dù Tiêu Chiến quan tâm có chút khoa trương, nhưng Vương Nhất Bác cũng rất hưởng thụ, chính hắn cũng đặc biệt cẩn thận, hài tử này đối với hắn mà nói là một chuyện kinh hỉ.
Đi tới trước nhà, xe ngựa dừng lại. Tiêu Chiến xuống xe trước, sau đó xoay người bế Vương Nhất Bác xuống, trực tiếp vào viện tử, đi thẳng đến phòng ngủ, căn bản không để Vương Nhất Bác chân chạm đất.
Nhẹ nhàng đặt người lên giường, giúp hắn cởi tất chân cùng áo ngoài, Tiêu Chiến mở chăn trên giường ra đắp lên người Vương Nhất Bác, thật tâm nói.
- Từ giờ trở đi, ngươi không được xuống giường. Muốn ăn cái gì phải nói cho ta biết, ta lấy cho ngươi.
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến đang vô cùng khẩn trương mà mỉm cười nói.
- Nào có khoa trương như vậy? Ta không sao.
- Không được. Đây là lần đầu tiên hoài thai phải cực kỳ chú ý.
Vương Nhất Bác biết y cũng vì quan tâm hắn nên cũng không phản đối nữa, còn cười nói.
- Ta còn chưa viết phương thuốc an thai, ngươi dù sao cũng phải để ta viết chứ.
Tiêu Chiến đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy bút lông nói.
- Ngươi nói, ta viết cho ngươi.
Vương Nhất Bác cười gật đầu, đọc tên dược cùng phân lượng. Sau khi Tiêu Chiến viết xong, đưa cho hắn xem qua. Phát hiện không có vấn đề gì, Vương Nhất Bác mới nói.
- Sai người đi bốc thuốc đi.
- Ừ. Ngươi ngủ một lát đi, tối hôm qua cũng không ngủ được bao nhiêu. Chờ dược sắc xong ta gọi ngươi. - Tiêu Chiến nói.
- Được.
Lúc này hắn cũng có chút mệt, liền để Tiêu Chiến đỡ hắn nằm xuống. Nhìn Tiêu Chiến thật cẩn thận chăm sóc cho mình, Vương Nhất Bác trong lòng vô cùng ấm áp, bất ngờ cảm thấy có lẽ đến khi hai người già đi, Tiêu Chiến vẫn giống như bây giờ tỉ mỉ chăm sóc hắn, khiến hắn cảm thấy an ổn, thư thái hơn rất nhiều.
- Ngươi cứ ngủ một chút đi, ta lát nữa sẽ vào cùng ngươi. - Xoa xoa tay hắn, cảm thấy không lạnh, mới đặt vào chăn.
Vương Nhất Bác gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Hắn thật sự mệt mỏi, hơn nữa hai ngày này ưu sầu vì chuyện hài tử rốt cuộc cũng đã hóa giải, Vương Nhất Bác đã trút bỏ được tảng đá nặng trong lòng, tinh thần cũng rất thoải mái nên rất nhanh chìm vào giấc ngủ, khóe miệng còn mang theo ý cười nhạt.
Thấy hắn đã ngủ say, hơi thở đều đều phát ra, Tiêu Chiến mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ. Đôi mắt đảo qua đỉnh, một ảnh vệ liền thả người rơi xuống trước mặt y, quỳ xuống đất nghe lệnh.
- Đến y quán của Nhị ca, dựa theo đơn này bốc thuốc. - Tiêu Chiến nói. Ảnh vệ theo mình nhiều năm, có một số việc không cần y nói nhiều.
- Vâng. - Ảnh vệ nhận đơn thuốc, trong nháy mắt liền biến mất.
Tiêu Chiến cũng không vội vã quay về phòng mà ngồi trên ghế đặt dưới tán nho, đem hết khả năng nghĩ ra tất cả những thứ Vương Nhất Bác thích ăn, sau đó lập danh sách, sai người mua về, chờ Vương Nhất Bác tỉnh dậy sẽ được ăn ngon.
Ảnh vệ đi bốc thuốc rất nhanh chạy về, Tiêu Chiến phân phó bọn họ bảo vệ viện tử, còn y mang dược vào phòng bếp tự mình sắc. Sắc dược với hắn mà nói dễ dàng hơn so với nấu cơm, chỉ cần trông chừng lửa, đừng để thuốc sắc quá đặc là được rồi.
Đổ dược đã sắc vào bát, Tiêu Chiến hài lòng nhìn thành phẩm của mình, lại thêm một đĩa mứt hoa quả, lúc này mới mang vào phòng ngủ.
Vương Nhất Bác ngủ thật sự say, Tiêu Chiến vốn không nhẫn tâm quấy rầy hắn, nhưng nghĩ phải uống dược thì mới tốt cho hài tử, vỗ nhẹ nhẹ tay Vương Nhất Bác, thấp giọng nói.
- Nhất Bác, dậy uống thuốc rồi ngủ tiếp.
Vương Nhất Bác khẽ "ưm" một tiếng, mơ mơ màng màng mở mắt ra, lầu bầu một câu.
- Ta muốn ăn bánh chẻo tôm thịt.
Tiêu Chiến mỉm cười đỡ hắn ngồi dậy, tựa vào người mình, nói.
- Hiện tại muốn ăn sao?
- Một hồi ngủ dậy rồi ăn...
Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, như là muốn ngủ thêm.
- Được, lát nữa ta sai người đi mua. Nào, uống dược trước đã. - Tiêu Chiến cầm chén thuốc đưa đến bên miệng Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác ngoan ngoãn uống thuốc, không đợi đưa mứt hoa quả đã dựa vào Tiêu Chiến ngủ tiếp.
Tiêu Chiến bất đắc dĩ lắc đầu, nhẹ nhàng đặt hắn nằm xuống giường, chính mình cũng cởi áo ngoài, nằm xuống bên cạnh hắn.
So với Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến có thể nói là không hề buồn ngủ. Nghĩ đến kiếp trước, mãi đến lúc chết vẫn cô độc. Mà một đời này, y không chỉ có Vương Nhất Bác, còn có một hài tử chưa ra đời. Tương phản cùng kinh hỉ lớn như thế khiến y càng thêm quý trọng hiện tại, cũng không nhịn được muốn ngày sau, hài tử của hai người, vạn sự đều tốt đẹp như thế...
Buổi tối, Tiêu Cảnh đưa hạ nhân cùng một đống đồ ăn đến, lúc chạng vạng Tiêu Chiến có sai người đưa thư cho hắn, nói phải có bánh chẻo tôm thịt. Tiêu Cảnh nhanh chóng sai người làm, cũng tự mình đưa tới.
Tiêu Chiến mặc y phục chỉnh tề đi ra.
- Nhị ca.
- Cũng không biết đệ khanh thích ăn cái gì, trừ bánh chẻo tôm thịt ra, ta có sai tiểu tư trong phủ hỏi thăm khắp nơi xem người mang thai thích gì, sai người dựa theo đó làm chút đồ ăn. Những người này ta để lại cho đệ sai khiến, đều là người đáng tin cậy, đệ có thể yên tâm dùng. - Tiêu Cảnh vừa đặt đồ lên bàn vừa nói.
- Nhị ca chọn người tất nhiên không thể nghi ngờ. Nhị ca có tâm. - Tiêu Chiến nhìn giỏ thức ăn mỉm cười.
Tiêu Chiến cũng định tự tay làm chút đồ ăn cho Vương Nhất Bác, nhưng bánh chẻo với y mà nói thật sự quá khó khăn, đành phải nhờ Nhị ca đưa tới. Để tránh mình làm không tốt, chậm trễ giờ Vương Nhất Bác ăn cơm.
- Được rồi. Đệ khanh có khỏe không? - Tiêu Cảnh quan tâm nói.
- Vâng, không sao. Còn đang ngủ, ta cũng không gọi hắn dậy. - Tiêu Chiến nhìn thoáng qua hướng cửa phòng, nói.
- Ừ, người có thai nên nghỉ ngơi nhiều. - Tiêu Cảnh gật đầu.
- Nhị ca vào chính sảnh ngồi đi. - Tiêu Chiến nói, Tiêu Cảnh đến tặng đồ ăn, y không thể cử để người đứng ở bên ngoài.
- Được. - Tiêu Cảnh lên tiếng, cùng Tiêu Chiến đến chính sảnh.
Cho tiểu tư hầu hạ lui trước, trong chính sảnh chỉ còn lại hai người bọn họ. Tiêu Cảnh mở miệng nói.
- Chờ đệ khanh thai an ổn hãy hồi kinh.
- Sợ là không được. Lần này đến đây vốn là lặng lẽ, còn phải chạy về tái hợp cùng đại quân, cùng hồi kinh. Nếu Phụ hoàng biết ta cùng Nhất Bác lén rời đi, chỉ sợ sẽ đa tâm.
- Cũng phải.
Tiêu Cảnh cũng có thể hiểu nỗi băn khoăn của Tiêu Chiến, nếu chờ thai ổn định cũng phải ba tháng, khi đó đại quân đã đến kinh thành.
- Tình hình hiện tại của Nhất Bác chỉ sợ không thích hợp đi quá nhanh, ta nghĩ vài ngày nữa sẽ dẫn hắn rời đi, trên đường cũng không cần gấp. Chính hắn cũng là đại phu, đến lúc đó điều phối một ít dược dự trù, dùng dần trên đường. - Tiêu Chiến nói ra tính toán.
- Cũng tốt, đến lúc đó ta chuẩn bị cho các đệ chút dược liệu, dùng cho bất cứ tình huống nào.
- Được, đa tạ Nhị ca. - Tiêu Chiến gật đầu.
- Được rồi, đệ đi chăm sóc đệ khanh đi. Ta trở về chuẩn bị.
Tiêu Cảnh đứng dậy, nghĩ nên sớm chuẩn bị, có thiếu sót cũng bổ sung kịp thời, để tránh đến lúc đó trở tay không kịp.
- Vâng, ta không tiễn.
Tiêu Chiến trong lòng cũng nhớ Vương Nhất Bác, nếu không phải Tiêu Cảnh đến, y thật sự nửa bước cũng không muốn rời.
- Được, đi làm việc của đệ đi.
Nói xong, Tiêu Cảnh liền đưa tiểu tư bên người rời đi.
Biết mình mang thai, không phải dạ dày không khoẻ, Vương Nhất Bác cũng có thể đúng bệnh hốt thuốc, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều. Mang thai một tháng là thời điểm thai nghén, cho nên Vương Nhất Bác cho dù ăn gì vào chưa được bao lâu lại ói ra. Khẩu vị cũng có chút thay đổi, trước kia thích gì hiện tại lại không muốn ăn, còn thứ trước kia ít ăn, giờ lại rất thèm.
Tiêu Chiến vội trước vội sau tìm đồ ăn cho hắn, không cảm thấy phiền chán. Chỉ là nhìn hắn ăn lại nôn ra hết, khó tránh khỏi có chút đau lòng.
Nhìn Tiêu Chiến đưa nước cho hắn, Vương Nhất Bác cười nói.
- Không sao, đều là bình thường.
- Ngươi như vậy sao được? Hoài hài tử vốn nên hảo hảo tĩnh dưỡng, nhưng ngươi cứ nôn như vậy, cả người đều gầy đi rồi.
Tiêu Chiến xoa xoa khuôn mặt hắn, hiện tại đã gầy yếu hơn so với mấy ngày trước, tuy rằng tinh thần rất tốt, nhưng y cũng không thể cứ nhìn Vương Nhất Bác ngày càng gầy yếu được.
Vương Nhất Bác ý cười nơi khóe miệng càng sâu, hắn biết Tiêu Chiến lo lắng cho mình.
- Ta nghĩ ăn cũng là hài tử cần, cho dù cuối cùng nôn ra, nhưng nhiều ít gì cũng đã tiêu hóa một ít, vậy là đủ rồi.
Tiêu Chiến khẽ thở dài một cái, xoa xoa bụng Vương Nhất Bác.
- Bé con này nhỏ như vậy đã quậy ngươi, sau này còn thế nào nữa?
- Vị đại sư kia không phải nói hài tử vạn phúc đó sao? Chúng ta không cần quan tâm quá. Nhìn lại bản thân mình, ta nghĩ đến lúc cha hoài thai ta không dễ dàng cỡ nào. Hoàng nương tuy rằng là Hoàng hậu, trong cung có nhiều người chiếu cố như vậy, nhưng triệu chứng mang thai cũng không vì có người chiếu cố mà giảm bớt, cho nên Hoàng nương cũng rất vất vả, phải hiếu thuận với nàng.
Vương Nhất Bác cười nói. Vì hài tử, làm khổ hắn đến mức nào hắn cũng cam tâm tình nguyện.
- Ngươi nói đúng.
Tiêu Chiến đỡ Vương Nhất Bác ngồi xuống ghế, gần đây tâm tư của y toàn bộ đều đặt trên người Vương Nhất Bác, hoàn toàn không nghĩ được nhiều như vậy.
- Chúng ta khi nào thì trở về? Ta có chút nhớ cha. -