Trong tiểu viện một mảnh xơ xác tiêu điều, lúc này, Thanh Mẫn mang dược từ cửa sau đi vào. Sau khi nhìn thấy Vương gia cùng Vương phi nhà mình lập tức buông chén thuốc, quỳ trên mặt đất, dập đầu nói.
- Vương gia, tiểu nhân đáng chết, không bảo vệ được Nhạc Khanh phu nhân.
Nhìn trên mặt Thanh Mẫn cũng là một mảng xanh tím, đi đường còn khập khiễng Tiêu Chiến hỏi.
- Nói, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
- Hồi bẩm Vương gia, đêm hôm qua, Vọng Dương Bá uống rượu say, tìm đến muốn cùng Nhạc Khanh phu nhân thân cận. Nhạc Khanh phu nhân bởi vì lo lắng cho an nguy của Vương phi, ưu tư quá độ, thân thể không thoải mái liền cự tuyệt Vọng Dương Bá. Ai ngờ Vọng Dương Bá say rượu phát điên, ra sức đánh Nhạc Khanh phu nhân, đánh cho toàn thân thương tích không nói, còn đá vào bụng vài cái, đến nỗi Nhạc Khanh phu nhân ói ra mấy ngụm máu. Tiểu nhân đi ngăn cản, nhưng thật sự là sức đơn lực yếu, cũng bị đánh trúng. Sau đó là Chu phu nhân gọi người tới, kéo Vọng Dương Bá đi. Đại phu nhân sợ chuyện này truyền ra ngoài, tổn hại thanh danh Vọng Dương Bá, ngay cả đại phu cũng chưa mời, chỉ sai người cầm chút dược trị thương đến cho Nhạc Khanh phu nhân dùng. Sáng nay tiểu nhân thấy Nhạc Khanh phu nhân bắt đầu phát sốt, không thể không tự mình dùng tiền mua chuộc thủ vệ cửa sau, đi kiếm một phần dược hạ sốt về. - Thanh Mẫn ủy khuất kể lại.
Trong phòng sắc mặt Vương Nhất Bác tái nhợt khi nghe được toàn bộ sự tình, hắn xưa nay không thân cận với phụ thân, phụ thân với hắn cũng chỉ lạnh nhạt. Hắn trăm triệu lần không ngờ, phụ thân sẽ làm ra loại sự tình này với cha.
- Được. Hay lắm! Cha của Vương phi tất nhiên cũng là cha của bổn vương, cho dù chỉ là một tiểu thiếp, thân phận cũng vô cùng tôn quý. Các ngươi không chỉ không lấy lễ đối đãi, còn dám đánh cha của bổn vương. Khoản này nếu bổn vương không hảo hảo tính cùng các ngươi, thật giống như bổn vương làm con bất hiếu, làm người vô năng! - Tiêu Chiến nghe xong cũng nổi trận lôi đình.
- Vương gia, tiểu thiếp hầu hạ Bá gia vốn là hiển nhiên, là hắn cự tuyệt trước, Bá gia lại uống rượu, chỉ là không thể khống chế được. Nếu Vương gia so đo, chẳng phải là Vương gia hẹp hòi sao? - Đại phu nhân mặt không chút thay đổi nói.
- Độ lượng cũng nên độ cho kẻ xứng làm người. - Tiêu Chiến không muốn nhiều lời cùng nàng.
- Ngươi... - Đại phu nhân bị nghẹn nói không ra lời.
- Người đâu! Chuẩn bị xe ngựa đưa cha quay về vương phủ! - Tiêu Chiến khí phách nói.
- Vâng. - Trác Hồ lập tức nhận lệnh.
- Ngươi đứng lên đi. Ngươi làm rất tốt, bổn vương sẽ nhớ công của ngươi.
- Tiểu nhân không dám, tiểu nhân đã không chăm sóc tốt cho Nhạc Khanh phu nhân. - Thanh Mẫn lau lau nước mắt, cúi đầu nói.
- Không liên quan đến ngươi. Là có kẻ căn bản không coi bổn vương ra gì.
Nói xong, Tiêu Chiến vào lại phòng, đỡ Vương Nhất Bác đứng dậy.
- Nào, đừng để cha đang bệnh còn không an tâm.
Vương Nhất Bác gật đầu, đứng lên.
Tiêu Chiến kiểm tra chăn một chút, chắc chắn bao bọc kỹ rồi, một tay ôm lấy Vương đa đa, đưa Vương Nhất Bác đi về hướng đại môn.
Vọng Dương Bá muốn ngăn cản, lại bị thị vệ của Tiêu Chiến chắn tại chỗ, chỉ có thể nhìn Tiêu Chiến ôm Vương đa đa rời đi.
Đưa Vương đa đa lên xe ngựa xong, Tiêu Chiến nói với Chu di nương cùng đi ra.
- Đa tạ ngươi chiếu cố cha.
- Nói gì vậy, hắn cũng là người đáng thương. Có Nhất Bác chiếu cố hắn, ta cũng yên tâm.
- Vương Nhất Thiên còn đang trong quân doanh an bài công việc, tối mới có thể về. Ngươi nếu không muốn đợi ở đây, cũng có thể theo bổn vương đến vương phủ.
- Đa tạ hảo ý của Vương gia. Ta có người ở đây, không sao.
- Được. - Tiêu Chiến cũng không nói thêm gì nữa.
Vương Nhất Bác từ trên xe ngựa đi xuống, định quỳ xuống đất hành lễ, liền bị Chu di nương một phen đỡ lấy.
- Làm cái gì vậy, muốn giết ta phải không?
- Đa tạ di nương chiếu cố cha.
- Tất cả đều là việc nên làm, không cần phải nói tạ ơn. Mau trở về đi, hảo hảo chiếu cố cha ngươi. Nếu có thể, cũng đừng để hắn trở về nữa.
Vương Nhất Bác hiện tại suy nghĩ rất loạn, chỉ có thể gật đầu.
- Yên tâm, bổn vương sẽ xử lý thỏa đáng.
- Được. Đi nhanh đi, đừng trì hoãn thương thế của hắn. - Chu di nương khoát tay để hai người mau trở về.
Hai người gật gật đầu, lập tức lên xe ngựa. Trác Hồ vội vàng đánh xe, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến vương phủ.
Sau khi đến vương phủ, Tiêu Chiến an trí Vương đa đa ở trong viện tử bên cạnh dược phòng của Vương Nhất Bác, cũng tiện cho Vương Nhất Bác dùng dược. Dàn xếp xong cho Vương đa đa, Tiêu Chiến sai Thanh Mẫn cùng Vương Nhất Bác xem bệnh, còn mình ra khỏi phòng, phân phó Trác Hồ đến chỗ Trương Bân Bân báo trước rồi mời người đến đây một chuyến.
Cha được Tiêu Chiến đưa vào phủ, Vương Nhất Bác cũng an tâm một chút. Thu hồi khổ sở trước đó, cẩn thận xem mạch cho cha, lại kiểm tra toàn thân. Trên người tuy rằng nhiều chỗ bầm tím, nhưng cũng may không có thương tổn đến xương cốt. Theo lời Thanh Mẫn nói, cha phun ra máu, chứng tỏ có nội thương, phải cực kỳ chú ý.
Kê khai xong phương thuốc, Vương Nhất Bác xoay người đến dược phòng bắt đầu bốc thuốc. Thanh Mẫn bồi bên người hắn, im lặng nghe phân phó.
Sau khi gói xong thuốc, Vương Nhất Bác tìm ra một cái bình nhỏ, nói với Thanh Mẫn.
- Đến đây.
Thanh Mẫn nhìn hắn, mơ hồ đi qua. Vương Nhất Bác mở nắp bình, lấy ra một ít dược, tinh tế bôi lên trên mặt Thanh Mẫn. Thanh Mẫn hoảng sợ, nhanh chóng lùi về phía sau nói.
- Tiểu nhân không dám...
Vương Nhất Bác tiến lên một bước, nói.
- Lần này ít nhiều cũng là ngươi che chở cha, nếu không có thể sẽ còn bị thương quá nặng.
- Là tiểu nhân vô dụng, không thể bảo hộ Nhạc Khanh phu nhân chu toàn. - Thanh Mẫn hối hận nói.
- Không liên quan đến ngươi, là... Vọng Dương Bá quá mức ngoan độc. Ngươi bảo hộ cha ta, ta không có gì để tạ ơn, thì bôi cho ngươi một chút dược cũng là đương nhiên.
- Vương phi trăm triệu lần đừng nên khách khí với tiểu nhân như thế, đây đều là việc tiểu nhân phải làm.
Thanh Mẫn vội vàng quỳ xuống. Vương Nhất Bác đỡ hắn đứng dậy, tỉ mỉ bôi dược. Đôi mắt Thanh Mẫn hồng hồng nhìn hắn, thấp giọng nói.
- Tạ ơn Vương phi.
Vương Nhất Bác khẽ cười, đưa cái bình trong tay cho Thanh Mẫn.
- Thuốc này sáng và tối bôi một lần, ba ngày sau sẽ bớt sưng bầm, bảy ngày sẽ khỏi hẳn.
- Vâng, tạ ơn Vương phi.
Thanh Mẫn nhận lấy bình dược, lại nói lời cảm tạ. Sau đó lại nói.
- Vương phi đến bên cạnh Nhạc Khanh phu nhân đi, tiểu nhân đi sắc dược trước.
- Được, ba chén nước sắc thành một chén là được rồi.
- Vâng. - Thanh Mẫn ôm dược đi ra ngoài.
Khi Vương Nhất Bác ra khỏi dược phòng, Trác Hồ vừa lúc đi ra ngoài trở về, hành lễ với Tiêu Chiến ở cửa chờ hắn cùng Vương Nhất Bác đứng ở cạnh cửa, nói.
- Hồi bẩm Vương gia, Trương Bân Bân tiền bối ba ngày này đến Lân thành, nói là đồng ý với một vị thầy thuốc mời đến xem bệnh. Ngày mốt mới có thể trở về.
- Đã biết, ngươi đi sai phòng bếp làm chút cháo loãng, canh giờ này Vương phi cũng nên ăn cái gì đó.
- Vâng, tiểu nhân đi. - Trác Hồ nói xong, vội vàng chạy đến phòng bếp.
Tiêu Chiến đi tới, giữ chặt tay Vương Nhất Bác, hỏi.
- Có mệt không? Có chỗ nào khó chịu hay không?
- Ta không sao. Cảm ơn đã ngươi đưa cha về.
- Đây là chuyện nên làm mà, để cha ở lại Phủ Vọng Dương Bá, ta cũng không yên tâm. Chuyện này ta sẽ có tính toán, ngươi không cần lo lắng. An tâm chăm sóc tốt cho mình và cha là được. - Tiêu Chiến nhẹ giọng nói.
- Ừm.
Vương Nhất Bác ôm lấy Tiêu Chiến, vai Tiêu Chiến luôn khiến hắn cảm thấy cực kỳ kiên định.
- Ngươi sai Trác Hồ đi mời sư phụ?
- Ừ. Ta sợ ngươi quan tâm quá sẽ bị loạn, ưu tư quá độ, muốn cho sư phụ ngươi tới chiếu cố cha, tiện thể cũng xem cho ngươi. Không ngờ tiền bối lại không ở trong kinh.
Nghĩ nếu Trương Bân Bân ở đây, thương thế của Vương đa đa cũng sẽ không trở nên nghiêm trọng như vậy.
- Ừ, ngươi yên tâm, ta sẽ hảo hảo chiếu cố chính mình cùng hài tử. - Vương Nhất Bác đảm bảo nói.
- Được. Lát nữa cháo nấu xong, ngươi ăn một chút.
- Ừ. Ngươi ăn cùng ta đi.
- Được.
Tiêu Chiến ôm lấy Vương Nhất Bác đi đến tiểu viện bên cạnh.
Sáng sớm hôm sau, hai người tiến cung diện thánh. Vương Nhất Bác tuy rằng rất muốn hảo hảo nghỉ ngơi, nhưng tình hình của cha đang khiến hắn rất lo lắng, cho nên ngủ không an ổn lắm, cho nên hôm nay sắc mặt có chút tái nhợt.
- Nhi thần tham kiến Phụ hoàng, Phụ hoàng vạn tuế vạn vạn tuế. - Hai người cùng quỳ xuống, hành lễ.
- Mau đứng lên. Ngồi đi. - Hoàng Thượng nhanh chóng miễn lễ cho hai người.
- Tạ ơn Phụ hoàng. - Hai người ngồi vào ghế.
- Con lần này thắng trận trở về, trẫm rất vui. Lại nghe Lân Vương phi có thai, trẫm thật sự vui mừng đến mức cả đêm không ngủ ngon.
Hoàng Thượng mặt mang ý cười, trong đôi mắt lộ ra sung sướng, xem ra là thật sự vui mừng.
- Phiền Phụ hoàng quan tâm. - Vương Nhất Bác đứng dậy hành lễ.
- Ngồi ngồi ngồi đi, bây giờ là thời điểm chưa chắc chắn, phải cực kỳ để ý.