Ra khỏi ngự thư phòng, hai người đi đến Nhã Khôn cung. Kiên Quả đang nằm trong tiểu viện lăn lộn thì nhìn thấy bóng dáng Vương Nhất Bác, nhất thời ngọt ngào kêu một tiếng, hướng bên này chạy như điên đến. Tiêu Chiến chắn trước người Vương Nhất Bác, sợ Kiên Quả đụng vào bụng Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác lại cười nói:
- Không sao.
Chỉ thấy Kiên Quả chạy đến cách Vương Nhất Bác khoảng một bước chân, không phóng lên người hắn mà đột ngột ngừng lại, nghi hoặc nhìn Vương Nhất Bác, sau đó lại đi đến bên chân hắn, cái mũi nhỏ tiến đến bên người hắn ngửi ngửi, sau đó ngẩng đầu lấy lòng kêu meo một tiếng.
Vương Nhất Bác ngồi xổm xuống, vuốt vuốt cái đầu thích làm loạn của nó, nói.
- Ngươi phát hiện rồi phải không? Thật thông minh, ta lúc ấy cũng không biết đâu.
Kiên Quả cũng không biết nghe có hiểu không, chỉ là dùng hai chân trước gác lên trên đùi Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác cười ôm lấy nó.
- Hoàng nương nuôi ngươi mập như vậy, về sau chạy không được phải làm sao bây giờ?
Kiên Quả kêu một tiếng, cái đầu nhỏ dụi dụi trên y phục Vương Nhất Bác.
- Nó... Nó biết ngươi có thai sao? - Tiêu Chiến rất ngạc nhiên với phản ứng của Kiên Quả.
- Dược miêu đều có linh tính, nó chưa chắc biết ta mang thai, nhưng có thể ngửi ra mùi thuốc dưỡng thai trên người ta. Loại thuốc dưỡng thai này là đơn thuốc sư phụ nghĩ ra, so với đại phu bình thường kê khai càng thích hợp với thể chất của Khanh tử. Lúc nó ở cùng sư phụ đã ngửi thấy mùi thuốc này cho nên có thể nhận ra.
Kiên Quả tuy rằng chỉ là mèo, nhưng Vương Nhất Bác tin tưởng nó sẽ không thương tổn mình. Tiêu Chiến mỉm cười nhìn bụng Vương Nhất Bác.
- Chờ hài tử ra đời, ngươi cũng nuôi cho nó một con đi.
- Loại dược miêu này là khả ngộ bất khả cầu. - Nhưng vì hài tử, hắn vẫn sẽ tận tâm đi tìm.
Vào chính điện, hai người hành lễ với Hoàng hậu, Hoàng hậu nhanh chóng đỡ Vương Nhất Bác đứng dậy, cười nói.
- Con ngoan, con ngoan, lần này xuất chinh vất vả cho con cùng Chiến nhi rồi, trở về còn mang kinh hỉ lớn như vậy cho Hoàng nương, Hoàng nương vui đến mức nhìn thấy trời hôm nay xanh hơn so với bình thường kìa.
- Phiền Hoàng nương quan tâm. - Vương Nhất Bác nói.
Tiêu Chiến nhìn ánh mắt của Hoàng nương mình toàn bộ đều đặt trên người Vương Nhất Bác, đánh giá tới lui như thể làm sao cũng không đủ, cảm thấy có chút buồn cười. Trước kia, nếu y chinh chiến trở về, Hoàng nương sẽ đau lòng hỏi mấy câu, giờ thì hay rồi, một câu cũng không có, toàn bộ tâm tư đều để trên người Nhất Bác cùng hài tử.
- Con là lần đầu có thai, bản cung sợ Chiến nhi không chăm sóc tốt cho con, nếu không con tiến cung ở với ta đi, bản cung tự mình chăm sóc con. - Hoàng hậu kéo tay Vương Nhất Bác, thấy thế nào cũng tràn ngập vui vẻ.
- Đa tạ hảo ý của Hoàng nương, Hoàng nương phải quan tâm chuyện hậu cung đã đủ bận rộn, nhi thần không muốn khiến Hoàng nương lo lắng thêm. Tiêu Chiến chăm sóc nhi thần tốt lắm, hơn nữa, cha nhi thần bị thương đang ở tạm trong vương phủ, nhi thần cũng phải chăm sóc Người.
Vương Nhất Bác nói, dù sao chuyện này Hoàng hậu sớm muộn gì cũng sẽ biết, không bằng sớm nói ra sẽ tốt hơn.
Hoàng hậu hơi hơi nhíu mày, hỏi.
- Cha ngươi sao lại bị thương? Hiện tại đã đỡ chưa?
- Còn đang hôn mê...
Vương Nhất Bác kể lại quá trình cha bị thương cho Hoàng hậu. Hoàng hậu nghe xong, sắc mặt lập tức trầm xuống.
- Vọng Dương Bá thật to gan, hắn không nể mặt Chiến nhi chính là không nể mặt Hoàng Thượng, quả thật là vô pháp vô thiên!
- Hoàng nương bớt giận. Nhi thần đã xin Phụ hoàng, thỉnh cầu người cho phép cha ly hôn với phụ thân. Phụ hoàng đồng ý, sau này cha cũng sẽ sống tốt hơn.
Nghĩ vậy, Vương Nhất Bác thoải mái hơn không ít.
- Con ngoan, chuyện này bản cung cũng sẽ thay con lo chu toàn, con yên tâm là được. - Hoàng hậu vỗ tay Vương Nhất Bác, an ủi nói.
- Đa tạ Hoàng nương. - Vương Nhất Bác gật đầu
Hoàng hậu quay sang nói với Tiêu Chiến.
- Chuyện này chờ Phụ hoàng con hạ ý chỉ xuống, con nhanh chóng cho xử lý sạch sẽ, không cần liên can gì đến phủ Vọng Dương Bá nữa, tránh ngày sau dây dưa không rõ, thêm phiền toái.
Tiêu Chiến cảm thấy Hoàng nương hình như còn ám chỉ điều khác, liền hỏi.
- Hoàng nương có phải nghe được cái gì hay không? Có liên quan đến phủ Vọng Dương Bá sao?
- Đợt trước, ta nghe nói đại tiểu thư Vương Tố Cẩm của phủ Vọng Dương Bá định thân cùng thế tử Hạ Nhất Phàm của Cung Liêm Hầu, ít ngày nữa sẽ thành hôn.
Nghe tin, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác đều cảm thấy rất bất ngờ. Không ngờ Vọng Dương Bá lại tạo quan hệ cùng Cung Liêm Hầu. Hôm qua bọn họ đến phủ Vọng Dương Bá, Vọng Dương Bá cùng Đại phu nhân chỉ lo ngăn cản bọn họ, chuyện này tất nhiên không rảnh đề cập. Nếu không phải hôm nay Hoàng hậu nói, có lẽ hai người đến khi bọn họ thành thân mới biết.
Nói đến Hạ Nhất Phàm này, khoản nợ hắn tổn thương Mộ Thần, Tiêu Thanh còn chưa tính sổ, chỉ sợ ngày sau cũng sẽ đối địch.
- Con cưới Nhất Bác, theo lý Vọng Dương Bá hẳn nên hướng về con. Nhưng phu nhân Vọng Dương Bá là tỷ tỷ của Hoàng Quý phi, Hoàng Quý phi cùng bản cung không hoà thuận, tất nhiên sẽ không để Vọng Dương Bá hướng về các con. Hiện giờ nữ nhi của tỷ tỷ nàng muốn thành thân cùng biểu ca lão Tứ, phủ Vọng Dương Bá xem như về phe phái Hoàng Quý phi. Ngày sau vì ngôi vị Hoàng đế, lão Tứ nếu không an phận, chắc chắn không thể giữ lại. Cũng có thể mượn cái này loại bỏ thế lực phía sau hắn, phủ Vọng Dương Bá nếu cuốn vào, tất nhiên cũng phải loại bỏ. Vốn nể mặt Nhất Bác, còn có thể cho một đường sống. Nhưng hiện giờ cũng không cần nhân từ nương tay.
Nàng thấy được Vương Nhất Bác quan tâm tới cha hắn cỡ nào, nếu không thân là hài tử, sao lại muốn cha mình ly hôn với phụ thân? Có thể thấy được là yêu thương đến nửa phần tình cảm cũng không để lại.
- Hài tử, con đừng trách bản cung nhẫn tâm. Ngồi ở vị trí này, bản cung không thể không lo lắng cho hài tử của mình.
Hoàng hậu cũng hiểu, tuy rằng Vương Nhất Bác hận phụ thân mình, nhưng nghe người khác nói muốn giết, trong lòng nhiều ít vẫn có chút không thoải mái.
- Nhi thần hiểu, cũng thống hận hành động của phụ thân. Phụ thân tự làm bậy, nếu hắn không để đại muội muội thành thân cùng Cung Liêm Hầu thế tử, cũng sẽ không hoàn toàn bị cuốn vào.
- Con hiểu là tốt rồi. Mọi chuyện có bản cung lo, con cứ an tâm. Bản cung cũng sẽ không khiến việc này ô uế tai con. - Hoàng hậu cười nói.
- Vâng, tạ ơn Hoàng nương quan tâm. - Vương Nhất Bác gật gật đầu.
- Bản cung thấy sắc mặt con không được tốt lắm, mệt sao?
Từ khi tiến vào nàng đã cảm thấy Vương Nhất Bác sắc mặt không tốt lắm, hiện giờ nói chuyện, lại hiện ra nét mệt mỏi.
- Tối hôm qua lo lắng cho cha, không ngủ đủ. - Vương Nhất Bác thẳng thắn nói.
- Mau ngủ một lúc ở chỗ bản cung, con có tinh thần mới có thể chăm sóc tốt cho cha con.
Nói xong, Hoàng hậu kéo Vương Nhất Bác vào buồng sưởi, để hắn ở nằm trên nhuyễn tháp. Vương Nhất Bác có chút do dự nói.
- Hoàng nương, thế này thật sự không hợp quy củ.
Sao có thể để hắn ngủ, Hoàng hậu ngồi nhìn chứ? Còn là ở trong cung Hoàng hậu.
- Quy củ đều là người định ra, con hiện tại có thai, quy củ này làm sao có thể áp dụng cho con. Mau ngủ đi, con ngủ ngon, bản cung cũng an tâm. - Hoàng hậu cười nói.
Tiêu Chiến đi tới, cởi áo ngoài cùng giày của Vương Nhất Bác.
- Ngủ đi, ta ở đây cùng ngươi, tiện thể cùng Hoàng nương nói chuyện một lát. Ngươi phải hảo hảo ngủ không được nghe lén.
Tiêu Chiến nói như vậy, Vương Nhất Bác cũng không thể phản đối nữa, ngoan ngoãn nằm xuống. Hắn đúng là có chút mệt nhọc, nhưng nghĩ đến cha còn đang hôn mê, chung quy vẫn khó an giấc.
Tiêu Chiến đắp chăn cho Vương Nhất Bác xong, cùng Hoàng hậu ngồi sang một bên, nhỏ giọng nói chuyện.
- Khi con còn ở Du quốc, Lục ca sai người đến