Tiêu Chiến đỡ Vương Nhất Bác ngồi xuống ghế bên cạnh, nghe Trương Bân Bân chậm rãi nói. Trương Bân Bân chuẩn bị một lát, rồi nói.
- La gia vốn là phú hộ Vận Thành, tổ tiên giao hảo cùng quan phủ, quan phủ cũng cho La gia không ít tiện nghi. Vân Hi là con trai độc nhất của La gia, phụ thân gửi gắm kỳ vọng cao vào hắn. Mẫu thân của ta là cô cô của Vân Hi, chuyện này hai người cũng biết.
Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến gật đầu, không hỏi nhiều.
- Ta tuy rằng sinh sống tại La gia, phụ mẫu Vân Hi vô cùng yêu thương ta, nhưng ta dù sao cũng phải theo sư phụ học y, sau khi lớn lên lại đi theo sư phụ khắp nơi, thời gian trở về rất ít, cho nên cữu cữu rốt cuộc buôn bán cùng ai, làm ăn cái gì, ta cũng không hỏi đến, cũng không rõ lắm.
Trương Bân Bân khẽ thở dài một tiếng, tiếp tục nói.
- Sau đó mẫu thân ta qua đời, ta rất chật vật, cũng sợ trở lại La gia, sẽ không khỏi nhớ tới mẫu thân, liền biến mất một đoạn thời gian rất dài, cũng cắt đứt liên hệ với Vân Hi.
Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến nhiều ít gì cũng có thể hiểu được tâm tình của Trương Bân Bân lúc đó, dù sao từ nhỏ theo mẫu thân lớn lên, phụ thân Tiên Hoàng này có thể nói là có cũng như không. Mà mẫu thân lại rời khỏi nhân thế, đối với một y giả mà nói, cứu không được mẫu thân mình, thân nhân duy nhất của mình, có thể thấy tâm tình lúc đó, tránh nhớ lại cũng là hợp tình hợp lý.
- Không ngờ La gia lại xảy ra chuyện trong thời gian ấy. Nói là phụ thân Vân Hi trốn thương thuế, hối lộ quan viên, lũng đoạn buôn bán, giết hại mạng người các kiểu, cữu cữu cứ như vậy mà bị bắt. Bởi vì cữu cữu là thương nhân, cho nên định tội chỉ cần Tri phủ địa phương phán xét, kinh động không tới được Hoàng Thượng. Mà ta lại không ở đó, Vân Hi không còn cách nào, đành phải xin Vọng Dương Bá giúp đỡ. Nghe Vân Hi nói, lúc trước Vọng Dương Bá đã tới nhà bọn họ vài lần, cũng rất có hảo cảm với hắn, nên mới khiến hắn có cơ hội gặp Vọng Dương Bá. Nhưng lúc ấy Vọng Dương Bá nói sự tình không dễ, nếu là người nhà mình, thì có thể vận dụng quan hệ một chút. Nhưng Vân Hi dù sao cũng là người ngoài, gã thật sự không dám mạo hiểm. Nếu Vân Hi đồng ý nhập vào phủ Vọng Dương Bá, thì có thể suy nghĩ. Vân Hi suy nghĩ hai ngày, cuối cùng đồng ý đề nghị của Vọng Dương Bá.
Trương Bân Bân hiển nhiên không muốn nhắc tới đoạn này, hình như chuyện này cũng là khúc mắc, cho nên khi nói luôn cau mày, ánh mắt một chút cũng không rời La Vân Hi.
- Đê tiện!
Vương Nhất Bác giờ mới biết nguyên nhân cha mình nhập phủ, hắn không biết cha là bị ép buộc bất đắc dĩ, cùng đường mới thành thiếp thất của Vọng Dương Bá. Nghĩ cha bao năm nay cay đắng, Vương Nhất Bác càng cảm động, càng muốn diệt trừ tiểu nhân đê tiện kia.
Tiêu Chiến bên cạnh trấn an Vương Nhất Bác. Y cũng hiểu Vọng Dương Bá căn bản không xứng với La Vân Hi, lấy lòng dạ La Vân Hi sao lại có thể gả cho gã. Ra là có một đoạn sự tình như vậy ở bên trong, nếu không như thế, Vọng Dương Bá cho dù muốn phá trời, cũng căn bản lấy không được La Vân Hi.
- Khi ta đuổi tới kinh thành, Vân Hi đã vào Phủ Vọng Dương Bá, hộ tịch cũng sửa lại. Nhưng bởi vì sau khi hắn nhập phủ mới bắt đầu uống dược Khanh tử, hơn nữa lo lắng chuyện trong nhà, cho nên thân thể vẫn không tốt, Vọng Dương Bá cũng chưa thể cùng hắn động phòng. Ta bắt đầu điều tra việc nhà La gia, chỉ là ý trời trêu người, Tiên hoàng lại băng hà lúc đó, ta không có một ai có thể dùng. Mà lúc ấy Hoàng Thượng đang cùng mấy huynh đệ tranh giành ngôi vị Hoàng đế, thế cục cũng chưa sáng tỏ. Ta càng không rõ thái độ Hoàng Thượng đối với ta, cho nên chỉ có thể tránh trước.
Tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế từ trước đến nay không phải ngươi chết thì là ta chết, Trương Bân Bân tránh đi cũng đúng, nếu không ngay cả mạng có thể bảo toàn hay không cũng không biết.
- Trải qua một vòng xoay chuyển, ta biết tội danh của cữu cữu không phải tất cả đều là tin đồn vô căn cứ, hắn đúng là có trốn thương thuế, cũng hối lộ quan viên, nhưng những cái khác lại không thể nào kiểm chứng. Ta lén đến phủ Vọng Dương Bá gặp Vân Hi, nói chuyện ta điều tra được, hắn lại không tin cữu cữu đã làm những chuyện đó, gây sự với ta một trận, lại cảm thấy ta tuy giúp hắn, lại chậm chạp không xuất hiện, hiện tại lại sợ đầu sợ đuôi, không đến cầu thỉnh Hoàng thượng... Tóm lại, ta gây sự rất lớn cùng hắn. Ta tuy rằng từng cứu Hoàng Thượng một mạng, nhưng lúc ấy tình thế trong triều khiến ta vô cùng bị động, ta cũng không có cách nào gặp Hoàng Thượng. Nói đến cùng cũng là ta sai, ta nếu trở về sớm một chút, có lẽ sự tình còn có thể có đường lui.
- Việc này không thể trách người. Cha lúc ấy chắc chắn cũng là thương tâm nên hồ đồ, mới có thể nói như vậy. Nếu lúc ấy thái độ của Hoàng Thượng với người là muốn giết, rất có thể cũng sẽ hại luôn đến cha, dù sao chuyện của sư phụ người ngoài không biết, Hoàng Thượng phải ngăn chặn miệng lưỡi người khác, tất nhiên muốn giết hết tất cả những người liên quan. - Vương Nhất Bác nói.
- Đối với thời gian đó, đúng là vô cùng hỗn loạn, ta cũng không cần nhiều lời, chung quy là ta có lỗi với hắn. Tiên đế băng hà, quốc tang ba năm, người có địa vị cũng bị cấm thú nạp, cho dù đã đón vào phủ, cũng không thể sinh hoạt phu thê. Vân Hi vẫn nghĩ Vọng Dương Bá giúp phụ thân hắn rửa sạch oan khuất, nhưng không ngờ Vận Thành bên kia truyền đến tin tức, nói cữu cữu đột ngột phát bệnh, chết ở trong ngục, mà cữu mẫu nghe được tin tức cữu cữu mất, nghĩ đến đứa con ngoan Vân Hi, tự nhiên biến thành Khanh tử gả cho người ta, cảm thấy rất có lỗi với liệt tổ liệt tông La gia, đến đêm liền thắt cổ.
- Trong những lá thư này có nhắc tới mưu sát La Vân Dự, bức tử La phủ, đều là Vọng Dương Bá sai người làm.
La Vân Dự là ngoại công hắn, cũng là hôm nay mới biết được tên ngoại công của mình. Mà nếu không có chứng cứ này, Vương Nhất Bác cũng sẽ cảm thấy cái chết của một nhà La phủ chỉ là việc ngoài ý muốn.
- Nếu chứng cứ là thật, thì là gã làm. Mà danh sách này cũng viết rõ, La phủ suy tàn là bố trí của Vọng Dương Bá, trừ những việc cữu cữu đúng thật có làm, tội danh còn lại đều là gã áp đặt, nếu không tội của cữu cữu cũng không phải chết. Vân Hi nghĩ Vọng Dương Bá luôn giúp phụ thân rửa sạch tội danh, trên thực tế Vọng Dương Bá luôn ám hại cữu cữu, hãm hại La phủ.
Trương Bân Bân cảm thấy thật sự là vận mệnh trêu người, mà nạn nhân đau khổ lại là La Vân Hi.
- Vân Hi sau khi biết được tin phụ mẫu chết, bệnh nặng một thời gian. Ta cũng không ẩn giấu nữa, lấy thân phận biểu ca chiếu cố hắn. Cho nên cũng không đến Vận Thành xem xét thi thể. Đợi đến khi về được, cữu cữu cùng cữu mẫu đã bị hoả táng, quan phủ nói mùa hè thi thể hư thối rất nhanh, vì phòng dịch bệnh, liền đốt. Ta chôn bọn họ ở trong phần mộ tổ tiên La gia, sự tình cũng liền gác lại.
Trầm mặc thật lâu, Vương Nhất Bác đột ngột mở miệng nói.
- Gã đáng chết.