Sau khi biết được Vọng Dương Bá bị phán quyết, lời La Vân Hi nói rốt cục cũng nhiều hơn, nhưng cả người vẫn không có tinh thần. Có lẽ là bệnh còn chưa khỏi hẳn, cũng có thể là còn có khúc mắc chưa giải.
Vương Nhất Thiên ngày kế liền tìm xong chỗ ở, sau khi thu dọn đồ đạc, trực tiếp dọn vào. Dù sao phủ Vọng Dương Bá lập tức sẽ bị xung công, hắn cũng không thể ở tiếp. Sớm rời đi, cũng bớt chút xui xẻo. Vương Nhất Thiên lần này không chỉ dẫn theo Chu di nương, cũng đưa cả Vương Ngọc Lan đi. Bọn họ cho dù có hận đại phu nhân cách mấy, Vương Ngọc Lan cũng vô tội, hơn nữa nha đầu kia từ nhỏ không có ai hảo hảo chiếu cố, hiện tại nếu không quản, nàng có thể vô gia cư. Huống gì bản tính nàng không xấu, chỉ là bị ép buộc đến nóng nảy, không thể không đòi công đạo cho mình mà thôi.
Nghe vậy, Vương Nhất Bác cũng thật vui mừng cho họ, tuy rằng không tự mình đến vấn an, nhưng sai người tặng chút thuốc bổ cùng vật phẩm trang sức cho nữ qua. Nói chờ cha khỏi bệnh, sẽ đến làm khách.
Ăn xong cơm chiều lại đọc sách một lát, Vương Nhất Bác đột ngột ngẩng đầu nói.
- Tiêu Chiến, ngày mai là ngày Vọng Dương Bá vấn trảm, đêm nay ta muốn đến tiễn.
Tiêu Chiến nhìn bụng Vương Nhất Bác, nói.
- Địa lao là nơi âm khí nặng, cũng rất ẩm ướt, ngươi...
- Không sao cả. Gã hại cha thảm như vậy, ta đến tiễn gã không phải niệm tình phụ tử, mà là muốn nhìn cảnh gã chật vật, mọi thứ đều là báo ứng. - Vương Nhất Bác lạnh giọng nói.
Xét thấy Vương Nhất Bác có lời muốn nói với Vọng Dương Bá, Tiêu Chiến cũng không ngăn cản nữa.
- Đổi y phục, ta đưa ngươi đi.
- Ừm. - Vương Nhất Bác khẽ cười gật đầu.
Khi hai người tới địa lao, không thấy cai ngục gác đêm, chỉ có ngục trường đứng ở bên ngoài, vẻ mặt cẩn thận tựa trên cửa, như sợ bị ai thấy bọn họ tạm rời nhiệm vụ, vừa muốn cẩn thận xem có ai đến hay không.
- Ngươi sao lại ở bên ngoài?
Tiêu Chiến coi như quen biết vị ngục trường này, liền trực tiếp hỏi.
- A, bái kiến Lân Vương gia, bái kiến Lân Vương phi. - Ngục trường hành lễ nói.
- Đứng lên đi. Sao chỉ có mình ngươi? - Tiêu Chiến hỏi.
Ngục trường bước lên một bước, nhỏ giọng nói.
- Hoàng Thượng ban khẩu dụ, có vị gia đang ở bên trong gặp Vương Chí Hoành, sai mấy cai ngục lui hết, tiểu nhân ở chỗ này canh gác, để tránh có người đi vào.
Vương Chí Hoành là tên tự của Vọng Dương Bá, hiện tại hắn bị tước vị, xưng hô cũng không dùng tôn xưng nữa, trực tiếp gọi tên tự cũng được.
Vương Nhất Bác nghi hoặc nhìn về phía Tiêu Chiến, Tiêu Chiến hơi nhíu mày, hỏi.
- Là ai?
- Cái này tiểu nhân không rõ, người hầu bên người Hoàng Thượng đưa người đến, tiểu nhân cũng không hỏi nhiều. - Ngục trường cười nói.
Tiêu Chiến suy nghĩ một lát, nói.
- Bổn vương muốn cùng Vương phi đi vào tiễn Vọng Dương Bá.
- Cái này... - Ngục trường do dự.
- Yên tâm, nếu không phải người quen, chúng ta sẽ đi ra. Phụ hoàng sẽ không trách tội. - Tiêu Chiến nói.
Có thể khiến Phụ hoàng tự mình dẫn người đến, lại không muốn bại lộ thân phận, Tiêu Chiến trong lòng đã có tính toán.
Ngục trường không dám đắc tội Tiêu Chiến, nhưng cũng không dám đắc tội vị bên trong kia, bất quá người hầu bên người Hoàng Thượng đã trở về, nghĩ cũng không sao.
- Vương gia mời. - Ngục trường tránh ra, mời hai người đi vào.
Mùi trong địa lao khiến Vương Nhất Bác không thoải mái, Tiêu Chiến ôm lấy hắn xoay mặt vào trước ngực, để hắn ngửi mùi hương trên người mình, như vậy sẽ đỡ hơn một ít.
- Ngươi nói xem ai tới vấn an Vọng Dương Bá? - Vương Nhất Bác nhỏ giọng hỏi.
Tiêu Chiến làm một thủ thế suỵt, đưa Vương Nhất Bác thoáng đi qua, lập tức trốn vào một chỗ trống trong nhà lao cách buồng giam của Vọng Dương Bá không xa. Chỉ nghe Vọng Dương Bá điên cuồng cười nói.
- Ngươi cư nhiên thích Vân Hi, ha ha ha, ngươi cư nhiên thích Vân Hi. Đáng tiếc a, hắn là của ta, cho dù đã ly hôn với ta, cũng không thay đổi được sự thật hắn đã là của ta!
- Có ta ở đó, sao có thể để ngươi chạm vào hắn?
Thanh âm lạnh như băng không mang cảm xúc, cũng không bị lời Vọng Dương Bá chọc giận. Giọng nói quen thuộc khiến Vương Nhất Bác sửng sốt một chút, lập tức ngước mắt nhìn về phía Tiêu Chiến. Tiêu Chiến thật ra không kinh ngạc lắm, chính như y suy đoán, tới gặp Vọng Dương Bá không phải ai khác, chính là Trương Bân Bân.
- Ngươi... Ngươi có ý gì?
Nét cười của Vọng Dương Bá cứng lại trên mặt, sắc mặt cũng trở nên rất khó coi.
- Ý trên mặt chữ.
Trương Bân Bân vẫn như cũ không có biểu cảm, bình thản ngồi ở chỗ kia, lại nói tiếp.
- Ngươi tự cho mình đã cùng Vân Hi động phòng, nhưng thật ra chỉ là ôm gối ngủ trên mặt đất một đêm thôi.
- Ngươi nói bậy. - Vọng Dương Bá giận dữ hét.
Trương Bân Bân không thèm để ý giọng hắn lớn cỡ nào, nói tiếp.
- Ngươi nhìn thấy Khanh tử hưng phấn không nổi, cũng là ta động tay động chân.
- Không thể nào. Chuyện đó không thể nào.
Vọng Dương Bá không thể khống chế được hét lớn.
- Nếu ta không cùng Vân Hi viên phòng, Nhất Bác đã không...
Nói đến đây, Vọng Dương Bá đột ngột im bặt, vẻ mặt khó tin nhìn Trương Bân Bân.
Trương Bân Bân nhìn gã, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường cùng châm chọc, mở miệng nói.
- Nhất Bác là hài tử của ta.
Vương Nhất Bác kinh ngạc chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất, Tiêu Chiến phải đỡ lấy hắn, nắm chặt tay hắn, để hắn tỉnh táo lại. Vương Nhất Bác ngước mắt nhìn Tiêu Chiến, trên mặt Tiêu Chiến cũng không có nửa phần khác thường, chỉ có quan tâm.
- Ngươi... Ta... Ta phải giết ngươi.
Vọng Dương Bá nổi giận nhảy dựng lên muốn bóp cổ Trương Bân Bân, còn chưa kịp đến gần đã bị Trương Bân Bân một cước đá lên đống cỏ khô. Vọng Dương Bá ngực đau muốn chết, chỉ còn biết ghé vào đống cỏ thở phì phò, không bao lâu, lại cười lên.
- Đúng vậy, Nhất Bác thân cận với ngươi hơn với ta, mỗi khi nhìn nó kề cận ngươi, ta đều rất bất mãn, cho nên không muốn thấy nó, ta sớm nên nghĩ ra... nhưng ngươi cũng thật sự đáng thương, hài tử của mình chưa bao giờ gọi ngươi một tiếng phụ thân, mà ta, một kẻ chưa từng được Vân Hi để vào trong mắt, lại được Vương Nhất Bác gọi phụ thân gần hai mươi năm, ha ha ha.
- Thì sao nào? Tiếng 'phụ thân' kia vốn không phải chỉ là một danh xưng, chỉ cần nó sống vui vẻ, cho dù ta với nó mà nói chỉ là một người qua đường, có làm sao?
- A, ngươi thật đúng là thông suốt. - Vọng Dương Bá cười có chút suy sụp.
- Làm người nhờ cách nghĩ, một kẻ chuyên làm bậy như ngươi không thể hiểu được. - Trương Bân Bân căn bản lười nhiều lời với hắn.
Vọng Dương Bá trầm mặc một lát, hình như đã không còn sức tranh cãi nữa, cúi đầu hỏi.
- Ngươi hôm nay đến không phải chỉ để nói cho ta biết chuyện này chứ?
- Ta là đến tiễn ngươi một đoạn đường.-
- Cái gì?
- Ta đã hạ trên người ngươi một loại cổ, vốn chỉ dùng để ức chế hứng thú của ngươi với Khanh tử, giờ lại thành ra phương pháp tốt nhất để giết ngươi. - Trương Bân Bân nói.
- Từ khi nào? Ta sao lại trúng cổ?
Vọng Dương Bá chân tay luống cuống kiểm tra thân thể của mình, nhưng không phát hiện cái gì khác thường.
- Sau khi ngươi tự nhận đã cùng Vân Hi viên phòng, ngươi bị bệnh nặng một trận, khi đó đã hạ vào.
- Ngươi...
Vọng Dương Bá hoảng sợ trừng mắt nhìn Trương Bân Bân, cảm giác người trước mắt giống như ma quỷ, sớm đã nắm lấy yết hầu hắn, chờ thời khắc cuối cùng siết chặt ngón tay.
- Ngươi đã nói quá nhiều, còn lại cứ giữ đến điện Diêm La từ từ mà nói đi.
Nói xong, Trương Bân Bân lấy ra một cái ống trúc nhỏ, mở ra để trên mặt đất, trong ống trúc một con vật giống bọ cạp màu tím đi ra, có điều nó có bốn cái càng, hai cái đuôi bẻ ngược.
Sau đó, nhìn thấy Vọng Dương Bá hai mắt trợn lên, thất khiếu đổ máu, tru lên lăn lộn trên mặt đất, không bao lâu, bị tra tấn đến hấp hối. Lúc này, từ trong vành tai hắn một con bọ cạp khác giống nhau như đúc đi ra, con bọ cạp hết nhìn đông tới nhìn tây một lát, bò nhanh đến, cùng con trong ống trúc chạm đuôi tương giao vài cái, sau đó bò vào lại ống trúc.
Đôi mắt Vọng Dương Bá mê man nhìn hai con quái dị đó, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều bị con bọ cạp kia cắn nát, không bao lâu, liền dứt khí.
Trương Bân Bân thu hồi ống trúc, không thèm liếc Dương Bá một cái, xoay người ra khỏi nhà ngục. Nhưng mới vừa đi chưa được vài bước, đã phát hiện Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác trốn ở một bên.
Vương Nhất Bác ngây ngốc nhìn Trương Bân Bân, hắn tuy rằng cũng từng hy vọng, nếu sư phụ là phụ thân của mình thì thật tốt, nhưng sự thật xảy ra trước mắt, hắn lại có chút không biết làm sao.
Trương Bân Bân bất ngờ nhìn hai người, sau một lúc lâu mới hỏi.
- Đến đây từ lúc nào?
Hai người không nói, cũng không biết phải nói thế nào.
Trương Bân Bân khẽ thở dài một cái, hỏi.
- Nghe cả rồi?
Vương Nhất Bác thành thật gật đầu, muốn mở miệng gọi, lại không biết rốt cuộc nên gọi sư phụ hay là phụ thân...
Trương Bân Bân hiểu sự mất tự nhiên cùng khó xử hiện tại của Vương Nhất Bác, nói.
- Đi về trước, nơi này ẩm ướt, không có lợi cho hài tử.
Vương Nhất Bác ngoan ngoãn gật đầu, Tiêu Chiến đỡ hắn, đi theo phía sau Trương Bân Bân, ra khỏi nhà lao.
Mãi đến khi trở lại vương phủ, thấy Trương Bân Bân muốn về viện tử của mình, Vương Nhất Bác mới ôm tay áo hắn, ngập ngừng một lúc lâu, hỏi.
- Người cùng cha...
Trương Bân Bân thật sự nhìn không nổi Vương Nhất Bác rối rắm như vậy.
- Đến chỗ con rồi nói.
Vương Nhất Bác gật đầu, ba người đi đến chủ viện, cũng cho tất cả hạ nhân lui xuống.
Ngồi