Chính sảnh trầm mặc giằng co một trận, Tiêu Hoàng mới nói: "Chuyện của Mộ Thần sở dĩ tra không được, một là bởi vì không có phương hướng, hai là thời gian đã qua thật sự quá lâu. Bất quá, nếu hắn thực có liên quan đến Tràng quý nhân, có lẽ trực tiếp đến thăm dò mẫu gia Tràng quý nhân bên kia, nói không chừng sẽ có manh mối."
Tiêu Hoàng gật gật đầu,"Cũng là một cách. Nhị ca, huynh đối với nhà của mẫu phi bên kia hiểu biết bao nhiêu?"
Tiêu Cảnh lắc đầu,"Năm đó khi Mạc gia mẫu hệ của mẫu phi xuống dốc, ta còn quá nhỏ. Nếu không phải mẫu hậu thường xuyên nói cho ta một ít chuyện trong nhà mẫu phi, ta có thể ngay cả Mạc gia làm chức quan gì cũng không biết. Mạc gia xuống dốc thật sự nhanh, từ khi Mạc phủ sụp đổ, người nhà họ Mạc liền biến mất trong kinh thành. Cho dù biết manh mối này, cũng không thể nào tra được."
Tiêu Hoàng hơi hơi nhíu mày, hắn biết rõ lấy thế lực hiện tại, tra chuyện mười năm trước thì còn dễ dàng, nhưng phải tra chuyện hơn mười năm đúng là có chút khó khăn, hơn nữa còn không phải danh môn vọng tộc gì. Mạc gia sau khi xuống dốc, căn bản cũng không còn ai để ý bọn họ sống hay chết.
Tiêu Chiến uống ngụm trà, mở miệng nói: "Tam ca, ta cảm thấy chuyện này cần phải hỏi Mộ Thần. Nếu thân phận của hắn thực sự có liên quan đến Tràng quý nhân hoặc là Mạc gia, trước khi hắn rời khỏi Mạc gia, người nhà họ Mạc chắc chắn sẽ lưu lại cho hắn cái gì đó. Đồ gia truyền cũng được, công văn chứng minh thân phận cũng được, chắc chắn có suy nghĩ cho cuộc sống yên ổn của hắn về sau."
"Chiến đệ nói đúng." Tiêu Hoàng đồng ý: "Lấy thời gian Mạc gia xuống dốc, nếu Mộ Thần thật sự là người nhà họ Mạc, vậy hắn nhiều ít gì cũng có thể nhớ rõ một việc. Nếu hắn chịu nói, bí ẩn có thể phá giải."
Tiêu Hoàng có chút do dự trầm tư, hắn không biết phải làm sao mở miệng hỏi Mộ Thần chuyện này, nếu Mộ Thần bởi vậy mà cảm thấy mình không tín nhiệm hắn, hoài nghi hắn, ngược lại còn phá hủy sự tín nhiệm của Mộ Thần mà thật vất vả mới lập nên.
Nhìn ra được Tiêu Hoàng do dự, Tiêu Thanh vừa nãy có nói, Mộ Thần là người hắn thích, Tiêu Cảnh cũng hiểu bắt Tiêu Hoàng đi hỏi như vậy, cũng thật sự không ổn, hắn không thể vì nghi vấn của mình, khiến huynh đệ khó xử được.
"Nói đến việc này nếu chúng ta không đề cập tới, cũng sẽ không có thêm ai hoài nghi. Như vậy, không hỏi cũng được." Tiêu Cảnh mỉm cười nói.
"Nhị ca, chuyện này ta nhất thời không biết phải sao mà hỏi. Nhưng nếu trốn tránh, trong lòng vẫn sẽ có chút nghi ngờ." Tiêu Hoàng nói: "Huynh cũng đừng vội, chờ ta tìm được cơ hội thích hợp, sẽ hỏi hắn."
"Ừ." Tiêu Cảnh gật gật đầu, "Không sao. Nếu hắn thật sự là người nhà họ Mạc, có đệ chiếu cố hắn, ta cũng có thể yên tâm."
"Vâng." Tiêu Hoàng đáp. Bất luận Mộ Thần có thân phận ra sao, hắn đều nhất định sẽ toàn tâm toàn ý chiếu cố tốt người này.
Sợ ảnh hưởng đến Vương Nhất Bác nghỉ ngơi, mọi người cũng không ở lâu, rời Lân Vương phủ trước.
Trở lại phòng ngủ, hai hài tử đã được bế đến chỗ Vương đa đa bên kia, Vương Nhất Bác nửa dựa ở đầu giường, cầm trong tay một cuốn sách nhỏ, chăm chú đọc.
Nhìn Vương Nhất Bác lười biếng, Tiêu Chiến cảm thấy trong lòng bất giác trở nên mềm mại, thậm chí so với với hai hài tử kia càng sâu đậm. Nhưng vẫn cảm thấy không đủ như cũ, cần phải càng quý trọng cùng bảo vệ người này mới được.
"Đọc cái gì vậy?" Tiêu Chiến đi đến bên giường, nhẹ giọng hỏi.
Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn y, cười nói: "Sư phụ cho ta, sách liên quan đến việc chiếu cố trẻ nhỏ." Cho dù hắn cũng biết một ít, nhưng không được chu đáo, cho nên sách này vẫn cần xem qua, cố gắng làm cho chu toàn.
Tiêu Chiến cởi áo ngoài, tiến vào chăn, ôm lấy Vương Nhất Bác, để hắn gối trên người mình, tùy tiện lấy sách qua xem vài lần, nhẹ vỗ về tóc Vương Nhất Bác, nói: "Có cha cùng tiền bối ở đây, mấy thứ này ngươi chậm rãi học là được, đừng để mình mệt."
"Ừm." Vương Nhất Bác nhoẻn khóe miệng, gật gật đầu, lại nói: "Đợi qua mấy ngày nữa, thân thể ta đỡ hơn, mời Tam ca, Lục ca bọn họ đến phủ ăn cơm đi. Bọn họ hôm nay đến đây một chuyến, ta cũng không đi ra gặp." Tuy rằng hắn cần tránh lạnh, nhưng bậc lễ nghĩa đó ngày sau vẫn phải làm chu toàn.
"Được, đều nghe lời ngươi." Tiêu Chiến không có ý kiến gì, dù sao việc trong phủ này từ trước đến nay là Vương Nhất Bác làm chủ.
"Buổi chiều sợ là không ít người tới, ngươi không ra tiếp đãi sao?" Vương Nhất Bác hỏi. Thế tử của Lân Vương sinh ra, những người muốn lôi kéo làm quen Tiêu Chiến, cùng với những người thuộc phía bọn họ tất nhiên sẽ tặng lễ vật đến.
"Không đi, ở cùng ngươi." Tiêu Chiến bắt lấy tay Vương Nhất Bác, mười ngón đan nhau. Y đã phân phó Trác Hồ, nhớ kỹ tên tự cùng hạ lễ của người đến tặng lễ, chờ hài tử đầy tháng rồi mở tiệc chiêu đãi.
"Ừm." Vương Nhất Bác không khuyên nhủ, hắn cũng thích Tiêu Chiến ở bên, chuyện lễ tiết chờ về sau rồi tính.
"Muốn ngủ một lúc không?" Tiêu Chiến giúp Vương Nhất Bác dịch dịch chăn, sợ hắn lạnh.
Vương Nhất Bác lắc đầu, "Không mệt."
Hai người trầm mặc một lát, Vương Nhất Bác đột ngột hỏi: "Ngươi có tâm sự?"
Tiêu Chiến nhìn đôi mắt hắn, mỉm cười nói: "Cái này cũng nhìn ra được?"
Vương Nhất Bác cười giơ tay nhu nhu mày y, nói: "Ngươi có chuyện không nghĩ ra, mày sẽ nhăn, tuy rằng rất mờ, nhưng biểu cảm sẽ rất trầm. Xảy ra chuyện gì rồi? Có liên quan đến hài tử?"
"Không phải chuyện hài tử." Tiêu Chiến sợ hắn nghĩ loạn, nhanh chóng làm sáng tỏ, "Là chuyện về Mộ Thần."
"Mộ Thần?" Vương Nhất Bác khó hiểu hỏi.
"Trước đây cũng đã nói với ngươi, bộ dáng Mộ Thần rất giống mẫu phi Nhị ca, cho nên Nhị ca hôm nay thấy Mộ Thần cũng không khỏi có chút nghi hoặc, hơn nữa......" Tiêu Chiến dừng một chút, chuyện này Tiêu Hoàng trước đó nói cho y, nhưng y chưa nói cho Vương Nhất Bác, "Trên người Mộ Thần có một vết bớt, vô cùng giống với vết trên mặt Tràng quý nhân."
Vương Nhất Bác cũng không nhịn được lộ ra biểu cảm kinh ngạc, kỳ thật hắn sớm đã quên chuyện về bộ dáng Mộ Thần, không ngờ lần này Nhị Hoàng tử chú ý tới, còn nói ra chuyện cái bớt. Hắn nhớ rõ lúc đầu khi biết chuyện này, trong đầu hắn từng hiện lên một ý niệm, chỉ là lúc ấy sư phụ nói người mang thai không nên suy nghĩ nhiều, hắn mới không nghĩ nữa, hiện tại nghĩ đến, có lẽ ý tưởng này rất vớ vẩn, nhưng cũng vô cùng đáng tin.
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác trừng mắt to suy nghĩ chuyện gì đó, cười hôn hôn ở trên mí mắt hắn, nói: "Đừng lộ ra vẻ mặt này, tự chủ của ta cũng có hạn."
Vành tai Vương Nhất Bác phiếm ra một mảng phấn hồng, vỗ Tiêu Chiến một chút, nói: "Nói chính sự."
Tiêu Chiến ôm chặt hắn, cười nói: "Ta yêu ngươi cũng là chính sự."
Vương Nhất Bác ngượng ngùng vùi mặt vào trong y phục Tiêu Chiến. Kỳ thật Tiêu Chiến cũng không thường xuyên nói lời yêu với hắn như vậy, nhưng mỗi lần nói đều rất chân thành, Vương Nhất Bác cũng có thể nhận thấy được lời y nói là phát ra từ thật lòng.
Hai người ôm ấp thêm một lát, Vương Nhất Bác mở miệng nói: "Chiến ca, ta có một suy đoán."
"Cái gì?" tay Tiêu Chiến nắm tay hắn, hỏi.
"Nếu Mộ Thần thật sự rất giống Tràng quý nhân, lại có cái bớt kia, vậy chắc chắn hắn có liên quan đến Tràng quý nhân, dù sao đi nữa loại trùng hợp này đã không thể gọi là trùng hợp." Dừng một lát, Vương Nhất Bác nói tiếp: "Hơn nữa, ngươi có cảm thấy bộ dáng Nhị ca vừa không giống Phụ hoàng, cũng không
Mộ Thần nhìn Tiêu Hoàng, gật gật đầu, nói: "Có."