Mộ Thần đưa Tiêu Hoàng đến phòng ngủ của mình, ở dưới gối lấy ra một cái hòm lớn bằng bàn tay, kỳ thật nói là hòm cũng không giống toàn bộ. Chỉ làm thành hình lập phương, thân hòm không cao, hình như bị một lớp kim loại màu đen bao lấy. Chỗ nắp có một miếng sắt hình dạng kỳ quái, trông như là khóa, nhưng không có ổ khóa, chỉ có một đường hoa văn nhô ra, nhìn không ra hình thù gì.
"Đây là cái gì?" Tiêu Hoàng khó hiểu hỏi. Nói đến thì, nếu là hòm, đều phải làm đẹp một chút mới phải. Mà nhìn cái này chỉ là một cục sắt, cho dù ném trên mặt đất, người khác cũng sẽ chỉ cảm thấy là tảng đá, căn bản ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt một cái.
Mộ Thần lắc đầu, thấp giọng nói: "Ta cũng không biết. Chỉ nhớ rõ đây là thứ ta vẫn luôn đem theo bên người. Còn mơ hồ nhớ nương ta nói thứ này ta bất luận thế nào cũng đều phải bảo quản tốt. Còn dặn......" Mộ Thần dừng một chút, tiếp tục nói: "Còn nói thứ này là bùa hộ mệnh của ta, nhưng chưa đến đường cùng, ngàn vạn lần không được lấy ra, nếu không sẽ là bùa đòi mạng."
Tiêu Hoàng vuốt hòm sắt, căn bản không thể nào xuống tay. Hắn thậm chí không chắc hòm này rốt cuộc có thể mở ra hay không, hoặc là đây căn bản không phải hòm, khóa kia có kia chỉ là đồ trang sức.
"Ta có thể mang nó ở bên người đến tận giờ, cũng là bởi vì nó thật sự nhìn không có giá trị. Người môi giới bán ta lúc ấy nhìn nhìn thứ này, liền ném trả lại cho ta. Còn cười ta coi một cục sắt thành kho báu." Mộ Thần khẽ thở dài một cái, nếu không phải thứ này thật sự vẻ ngoài không bắt mắt, có thể đã sớm bị người môi giới cướp đoạt. Ta cũng từng có ý mở nó ra, nhưng đều không thành công. Cho nên ta cũng không biết thứ này rốt cuộc dựa vào cái gì có thể bảo mệnh cho ta."
Tiêu Hoàng nhấp hé khoé miệng. Nhưng nhìn vật thể trước mắt, dùng một cục sắt như vậy đáp để chứng minh Mộ Thần thân phận, sợ là có chút vớ vẩn. Huống hồ hắn ngay cả cái thứ này rốt cuộc là gì cũng không rõ.
Suy nghĩ một lát, Tiêu Hoàng nói: "Mấy ngày nữa ta cầm đến cho Chiến đệ xem thử, nói không chừng có thể tìm được biện pháp."
Mộ Thần đáp ứng, không phản đối, dù sao hắn cũng tràn ngập tò mò đối với thứ này.
Tiêu Hoàng nắm tay Mộ Thần, nhìn mắt hắn, thật lòng nói: "Bất luận thứ này có chứng minh được cái gì không, cả đời này, ta chỉ có một mình ngươi."
Mộ Thần lộ ra ý cười nhợt nhạt, hơi hơi gật gật đầu.
Ba ngày sau, Tiêu Hoàng cùng Mộ Thần gọi Tiêu Thanh và Tiểu Ảnh, đến Lân Vương phủ.
Vương Nhất Bác tuy rằng vẫn phải tránh rét, nhưng đã có thể xuống giường đi lại, Trương Bân Bân nói hắn khôi phục không tồi, dưỡng thêm mấy ngày nữa, bồi bổ khí huyết lại, là có thể xuất môn.
Vương Nhất Bác ngồi ở bên giường, đùa giỡn hai hài tử. Hai hài tử đã có thể nhìn xung quanh, đôi mắt đen lay láy nhìn theo cái trống bỏi đỏ di chuyển trong tay Vương Nhất Bác. Tiêu Cẩn thỉnh thoảng phát ra tiếng cười khanh khách, cắn cắn nắm tay nhỏ của mình, cùng cha đùa giỡn. Khác đệ đệ, Tiêu Hàn ít tươi cười một chút, nhưng rất thích hoạt động, lúc này đang vươn tay nhỏ, muốn bắt lấy cái trống bỏi đỏ lúc ẩn lúc hiện ở trước mắt bé.
Đùa hai hài tử chơi thêm một lát nữa, Vương Nhất Bác đặt trống bỏi đỏ vào trong tay Tiêu Hàn. Bé con bắt được, cũng yên tĩnh lại, lấy tay cầm lấy trống bỏi đỏ, kỳ thật lấy khí lực bé hiện tại còn chưa thể làm nó kêu, tạm thời cứ sờ đã.
Tiêu Cẩn không thấy trống bỏi đỏ, chớp chớp đôi mắt, lầm bầm muốn hướng sang Tiêu Hàn bên kia. Hai hài tử này ngày thứ ba từ khi ra đời, sau khi bắt đầu có cảm giác, sẽ không thể tách ra quá xa nữa. Chính xác mà nói, là Tiêu Cẩn có chút bám dính Tiêu Hàn. Hai bé khi nằm ở trên giường nhất định phải nằm cùng nhau, bằng không Tiêu Cẩn liền gào khóc. Tiêu Hàn cũng sẽ nhỏ giọng lầm bầm, hình như cũng bất mãn.
Tiêu Cẩn khóc lớn, Vương Nhất Bác có thể dỗ một hai lần, nhưng nếu thời gian quá dài, cũng không được. Đối với chuyện này Tiêu Chiến một chút biện pháp cũng không có, bất quá đây với y lại chuyện tốt. Nếu y một mình trông hài tử, Tiêu Chiến không cần lo lắng, chỉ cần đặt hai bé con này ở cùng nhau, chúng có thể tự chơi, căn bản không cần y quan tâm.
Trương Bân Bân nói này có lẽ là cảm ứng song sinh, như vậy cũng tốt, ít nhất có thể thấy được hai huynh đệ tình cảm rất khắng khít. Sinh trong Hoàng thất, không có gì quan trọng hơn so với huynh đệ một lòng.
Khi Tiêu Chiến đi vào, Vương Nhất Bác đang đắp chăn cho hai hài tử, hai bé con đầu kề đầu đã ngủ. Tiêu Chiến đi đến bên giường, cúi người hôn bên môi Vương Nhất Bác, nhẹ giọng nói: "Tam ca cùng Lục ca bọn họ đến đây, ngươi có đến không?"
Y không muốn miễn cưỡng Vương Nhất Bác, tuy rằng thân thể hắn đã khỏe hơn rất nhiều, nhưng phải phòng nhiễm phong hàn, cho nên có thể không ra ngoài, vẫn nên cố gắng ở trong phòng thì hơn.
Vương Nhất Bác gật gật đầu, đã nhiều ngày Tiêu Chiến trông hắn quá kỹ, hắn chỉ muốn bước ra khỏi cửa phòng cũng khó, tuy rằng đã có thể xuống giường đi lại, nhưng chỉ có thể ở trong phòng đi một chút. Hắn cũng hiểu Tiêu Chiến quan tâm hắn, cho nên ngoan ngoãn không nghịch ý của y.
"Ta nói Trác Hồ mời bọn họ đến khách phòng cách vách, để thêm mấy chậu than. Chờ trong phòng ấm áp, ngươi hãy qua." Tiêu Chiến xoa xoa tay hắn, lại chạm chạm trán hắn, cảm thấy nhiệt độ cơ thể bình thường, mới đồng ý thả hắn đi đến khách phòng.
Vương Nhất Bác gật gật đầu, nói: "Phân phó phòng bếp đêm nay chuẩn bị thêm chút thức ăn, giữ Tam ca, Lục ca bọn họ lại ăn cơm." Trước đó hắn đã nói chờ thân thể hắn đỡ, mời bọn họ đến ăn cơm, hôm nay vừa lúc, cũng đỡ phải gọi người tới khi trời lạnh.
"Được." Tiêu Chiến gật gật đầu, lại nhìn thoáng qua hài tử ngủ thật sự say, mới xoay người đi phân phó Trác Hồ.
Phòng khách được chậu than làm ấm áp, bốn người ngồi trên ghế uống trà. Tiểu Ảnh cũng không biết Tiêu Hoàng vì sao đột ngột gọi họ tới, chỉ biết im lặng ngồi ở một bên. Tiêu Thanh cũng không rõ nguyên nhân, Tiêu Hoàng đến phủ, chỉ nói có việc phải cùng nhau thương lượng, nhưng cụ thể lại không nói. So với việc hai người mờ mịt, Tiêu Hoàng cùng Mộ Thần rõ hơn nhiều, cũng trầm mặc hơn nhiều. Bọn họ chỉ hy vọng cởi bỏ bí ẩn này, lại lo lắng lỡ đâu không thể chấp nhận kết quả, sau này sợ là khó sống.
Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác đi vào, Vương Nhất Bác cười nhất nhất chào hỏi, mới nói: "Mùng một chưa kịp chúc tết, mong rằng Tam ca, Lục ca không để ý." Tiểu Ảnh cùng Mộ Thần với hắn mà nói là bằng hữu, sớm một chút muộn một chút cũng không hề gì.
"Không sao cả, thấy sắc mặt đệ khanh bình thường, chúng ta cũng yên tâm." Tiêu Hoàng mỉm cười nói.
"Phiền Tam ca quan tâm." Vương Nhất Bác cười ngồi xuống, lại nói với Tiểu Ảnh cùng Mộ Thần: "Trong phủ có làm chút tân điểm tâm, lát nữa lấy đến cho các ngươi nếm thử."
Hai người gật gật đầu, Tiểu Ảnh hỏi: "Hài tử đều đã ngủ?"
"Ừ, mới vừa ngủ. Cha đang chăm." Trước khi đến đây, đã mời Vương đa đa qua, tuy rằng hạ nhân trong phủ không ít, nhưng vẫn là trưởng bối giúp bọn hắn trông chừng, Vương Nhất Bác mới yên tâm.
Chờ Trác Hồ đưa điểm tâm cùng trà tới, Tiêu Chiến mới nói: "Tam ca vội vã đến như vậy, là có việc?" Nếu không có việc gấp, Tiêu Hoàng mỗi lần đến, đều sẽ từ sáng sớm sai người đến truyền lời trước, cũng tiện cho Tiêu Chiến trích thời gian trống ra.
"Phải." Tiêu Hoàng gật gật đầu, đem hòm sắt kia ra.
"Đây là cái gì?" Tiêu Thanh khó hiểu nhìn cái cục không thể nói rõ là gì, hỏi.
"Đây là thứ Mộ Thần từ nhỏ mang ở trên người, ta nghi ngờ trong này có thể sẽ đang cất giấu thân thế của Mộ Thần. Mộ Thần nhớ