Đợi hòm nguội rồi, Trương Bân Bân lấy nó lại, chỉ thấy chỗ miếng sắt bong ra có một đường rãnh giống hoa văn trên miếng sắt. Trương Bân Bân nhẹ nhàng lắc lắc hòm, trong lỗ nhỏ bên trái rãnh một viên châu nhỏ lăn ra, vừa lúc va vào đường rãnh. Sau đó, Trương Bân Bân dựa theo hoa văn làm viên châu chạy một vòng, cuối cùng tiến vào lỗ nhỏ bên phải. Lúc này tiểu viên châu đã nhìn không thấy, Trương Bân Bân lại đi ngược đường nhỏ, làm viên châu đang không nhìn thấy bên trong đường đi lại một lần. Khi viên châu đi ra lại từ rãnh bên trái, nghe một tiếng vang nhỏ, khóa bị mở.
Thiết kế này nói khó không khó, nói đơn giản cũng không đơn giản, quan trọng là... Không ai đi ném nó vào lửa đốt, nếu không đốt, miếng sắt sẽ không bong ra, viên châu cũng sẽ không lăn ra.
Trương Bân Bân để hòm tới trước mặt Mộ Thần, cũng không hỏi nhiều, đứng dậy nói: "Ta đến chỗ cha con."
Vương Nhất Bác vừa định giữ hắn, Trương Bân Bân nói: "Các con giải quyết chuyện của mình, vi sư không có hứng thú." Nói xong, liền rời đi.
Mộ Thần do dự một lát, sau đó nâng tay, mở hòm ra. Trong hòm, hai tờ giấy gấp chỉnh tề xuất hiện trước mặt mọi người.
Tiêu Hoàng lấy giấy mở ra, là một lá thư rất dài, người viết là Mạc Mẫn, cũng chính là Tràng quý nhân. Một tờ còn lại là một phần công văn thân phận, dưới công văn còn có con dấu ngọc tỷ của Đại Nghiệp quốc.
Tiêu Hoàng giao cho Mộ Thần, Mộ Thần bình phục cảm xúc một chút, cẩn thận xem.
Tràng quý nhân ở trong thư viết rành mạch thân thế Mộ Thần, cũng nói rõ mình đã làm thế nào.
Ra Mộ Thần mới là Nhị Hoàng tử chân chính, năm đó Tràng quý nhân tự nguyện vào cung, từ khi vào cung cuộc sống quá mức ủy khuất, cũng chứng kiến đủ ngươi lừa ta gạt trong Hoàng cung. Ngay cả khi hoài thai Mộ Thần, cũng từng bị hại vài lần, cũng may nàng mạng lớn, mới có thể sinh hạ hài tử. Trong lúc nàng mang thai, liền hiểu, với địa vị thân phận của nàng, muốn bảo vệ hài tử này sống sót quá khó khăn, nàng cũng biết, làm một Hoàng tử phải thừa nhận hết thảy. Nàng đã sống rất vất vả, cho nên không muốn để hài tử của mình giống nàng.
Cho nên nàng liên lạc người mẫu gia, vừa lúc tẩu tử của nàng mang thai sớm nửa tháng so với nàng, vì thế nàng sinh ra ý niệm đổi hài tử trong đầu. Vốn tẩu tử nàng không đồng ý, dù sao cũng là hài tử thân sinh của mình, ai có thể nhẫn tâm để hài tử rời khỏi mình. Nhưng ca ca nàng không hiểu hiểm ác trong cung, khuyên bảo tẩu tử nàng nếu sinh hạ nam hài, vậy đổi qua chính là Hoàng tử, chắc chắn là mệnh đại phú đại quý, ngày sau còn sợ không cho bọn họ tương lai tốt đẹp hay sao? Nếu hài tử này lên làm Hoàng đế, vậy bọn họ sẽ vinh hoa cả đời.
Cứ như vậy, tẩu tử nàng đồng ý đổi hài tử. Trong cung có quy định, phi tần nửa tháng trước khi sinh, nữ quyến mẫu gia có thể vào cung, vì thế mẫu thân cùng tẩu tử Tràng quý nhân cứ như vậy đưa hài tử vào cung. Tràng quý nhân liền nhân cơ hội này, đổi Mộ Thần mới xuất thế với hài tử nhà ca ca.
Bởi vì Tràng quý nhân xuất thân không cao, cho nên cho dù hoài hài tử, người chiếu cố cũng không nhiều, cũng không ai để ý một quý nhân nho nhỏ là ai đến trợ giúp sinh sản. Hơn nữa Tràng quý nhân khi đau bụng sinh cũng không có lộ ra, mãi đến khi sắp sinh, mới thông báo tiểu thị vừa nãy bắt đầu đau bụng. Chờ khi nhóm tiểu thị hoảng sợ bắt đầu thỉnh thái y, chuẩn bị nước ấm, hài tử đã ra. Tràng quý nhân liền nhân lúc bối rối này, thay đổi hài tử, chờ thái y đến, nói dối đã được mẫu thân nàng đỡ sinh hạ hài tử.
Trong cung cao thấp đều chúc mừng Hoàng tử sinh ra, không ai hoài nghi, sự tình cứ lừa dối như vậy.
Xem xong thư này, sắc mặt Mộ Thần tái nhợt, hắn chưa từng nghĩ mình lại có thân thế như vậy. Hắn không trách mẫu thân của mình, chỉ là mẫu thân hắn có lẽ cũng không dự đoán được, hảo ý tốt của nàng lại khiến hắn cơ khổ phiêu bạc cả mấy năm.
Tiêu Hoàng cầm tay Mộ Thần, kết quả này kỳ thật hắn vừa nãy đã có dự cảm, tuy rằng sau khi biết chân tướng cũng kinh ngạc không thôi, nhưng trong lòng hắn hiểu chưa thể biểu hiện nhiều, nếu không Mộ Thần càng không thể trông cậy.
"Nói như vậy, Mộ Thần mới là Nhị ca của chúng ta, mà Nhị ca kỳ thật là biểu ca của Mộ Thần?" Tiêu Thanh giúp mọi người sắp xếp ý nghĩ một lần. Tuy rằng việc này rất ngoài dự kiến, Tiêu Thanh cũng hiểu, nếu có vài người mưu đồ như vậy, cũng không khó.
Tiểu Ảnh cau mày, không nói. Đối với sự tình này, hắn từ trước đến nay không có chủ ý, cũng chỉ có thể an ủi Mộ Thần một chút.
"Hiện tại làm sao bây giờ?" Tiêu Chiến đưa phần công văn thân phận kia cho Tiêu Hoàng, kinh ngạc của y so với những người khác ít hơn, dù sao trước đó Vương Nhất Bác đã phân tích qua, y sớm có chuẩn bị tâm lý, "Cho dù thư này có thể làm giả, nhưng công văn này không có khả năng là giả."
Hoàng tử sinh ra, ngoại trừ phải nhập gia phả ra, cũng đều sẽ có một phần công văn như vậy. Nói như vậy thứ này không buôn bán được, đều do mẫu phi bảo quản. Tác dụng duy nhất là khi tìm được đất phong rời kinh, dùng để làm bản ghi chép hộ tịch.
"Ta còn nhớ rõ năm đó khi Nhị ca đến đất phong, công văn tìm không thấy, Hoàng nương nói lúc ấy nàng cũng không để ý, còn tưởng Tràng quý nhân cất rồi, ngày sau muốn dùng hãy tìm cũng được. Nhưng cuối cùng vẫn không tìm được, đành phải làm lại một phần." Tiêu Hoàng nói. Theo hắn thấy, phần công văn này đủ để thuyết minh vấn đề.
Mọi người trầm mặc một lúc, Tiêu Hoàng mở miệng nói: "Chuyện này chỉ có sáu người chúng ta biết, ta hy vọng dừng ở đây, đừng cho Phụ hoàng cùng Hoàng nương biết."
Tiêu Thanh cùng Tiêu Chiến giương mắt nhìn về phía Tiêu Hoàng, Tiêu Chiến hỏi: "Ý của huynh là?"
"Ta thích Mộ Thần, tuy rằng đã biết chân tướng, chúng ta thành huynh đệ, nhưng ta sẽ không từ bỏ hắn. Hắn hiện tại thật vất vả mới sống dễ dàng, ta không hy vọng cuộc sống hắn lại có khúc chiết gì." Tiêu Hoàng nghiêm túc nói.
Tiêu Thanh gật gật đầu, "Tam ca yên tâm đi."
Mộ Thần nhìn về phía Tiêu Hoàng, Tiêu Hoàng khẽ cười cười, để hắn an tâm.
"Ta cũng đồng ý với Tam ca." Vương Nhất Bác nói: "Trước không nói chuyện này tác động mạnh đến Mộ Thần, chỉ hiện trạng mà nói, nếu Hoàng Thượng biết, nhất định sẽ định cả nhà Tràng quý nhân tội khi quân, nhưng hiện tại người nhà họ Mạc đã không còn, Hoàng Thượng muốn hết giận, nhất định sẽ vướng lên người Nhị ca, nói không chừng cũng sẽ liên lụy đến Mộ Thần. Đến lúc đó Nhị ca cùng Mộ Thần có thể sẽ khó bảo toàn tính mạng."
"Nhất Bác nói đúng." Tiêu Thanh gật gật đầu, "Xem ra việc này nhất định phải giữ bí mật. Bất quá, Nhị ca bên kia phải nói thế nào?" Dù sao Tiêu Hoàng trước đó đã nói cho Tiêu Cảnh chuyện về cái bớt.
"Chuyện này không thể giấu Nhị ca, huynh ấy có quyền được biết." Tiêu Hoàng nói: "Lát nữa ta cùng Mộ Thần thỉnh Nhị ca đến phủ nói tỉ mỉ. Ta nghĩ Nhị ca sẽ hiểu."
Tiêu Thanh thở dài, "Chỉ có thể như vậy. Dù sao đã kêu Nhị ca nhiều năm như vậy, đã quen. Như vậy cũng tốt."
Tiêu Hoàng gật gật đầu, không nói gì nữa. Mộ Thần hình như cũng từ kinh ngạc phục hồi tinh thần lại, hắn hiểu không thay đổi với hắn mà nói mới có thể đổi lấy yên ổn cùng hạnh phúc thật sự.
Bữa cơm chiều mọi người không có tâm tình ăn, đành phải để lần sau. Bọn họ đi rồi, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác đến thư phòng.
Đỡ Vương Nhất Bác nằm lên nhuyễn tháp, Tiêu Chiến ngồi ở cạnh tháp, hỏi: "Hôm nay chuyện ngươi có suy nghĩ gì?"
Vương Nhất Bác nhìn y, nói: "Ngươi đang lo lắng cái gì?"
"Không thể nói là lo lắng." Tiêu Chiến cầm Tay Vương Nhất Bác, "Chỉ là cảm thấy có hai thứ kia, luôn là tai hoạ ngầm."
"Ta tin tưởng Mộ Thần sẽ xử lý ổn. Có thể thấy hắn rất thích Tam ca, hắn muốn ở cùng Tam ca lâu dài, sẽ không để tai hoạ ngầm lưu lại. Mộ Thần tuy rằng không nói nhiều, nhưng là người rất có chủ ý, hơn nữa chỉ cần chuyện hắn đã quyết định, sẽ không thay đổi, cũng sẽ không khiến mình hối hận." Vương Nhất Bác mỉm cười nói.
"Thế này xem như hiểu biết lẫn nhau giữa Khanh tử?" Tiêu Chiến cười hỏi.
Vương Nhất Bác lắc đầu, "Ta chỉ là tin tưởng Mộ Thần mà thôi. Hiện tại chúng ta phải quan tâm chính là làm sao mới có thể khiến Hoàng Thượng đồng ý chuyện Tam ca cùng Mộ Thần."
"Cái này có chút khó." Tuy rằng Tiêu Chiến cảm thấy việc này có Hoàng nương giúp một phần sẽ đỡ, nhưng khó đảm bảo được hoàn toàn có thể thuận.
"Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Phải cố hết sức thử một lần." Có chuyện Tiểu Ảnh cùng Tiêu Thanh trước đó, Vương Nhất Bác vẫn có niềm tin.
"Ừ, biết rồi." Tiêu Chiến cười lên tiếng.
Sau đó Tiêu Chiến nghe Tiêu Hoàng nói, sau khi bọn họ nói cho Tiêu Cảnh, hắn rất kinh ngạc rồi trầm mặc hồi lâu. Tiêu Hoàng không đến, để hắn cùng Mộ Thần hai người ngồi ở trong phòng.
Trầm mặc đấu tranh ước chừng nửa canh giờ, Mộ Thần đứng dậy rút lá thư cùng công văn đã đọc rất nhiều lần từ trong tay Tiêu Cảnh, một loạt ném vào chậu than, nháy mắt đốt thành bụi.
Tiêu Cảnh vốn còn muốn lấy ra, lại bị Mộ Thần kéo lại. Mộ Thần nói, "Huynh là Nhị Hoàng tử, không bao lâu nữa chính là Hành Vương gia. Mà ta là Mộ Thần, là nhạc công từ Phong Nhã các."
Tiêu Cảnh nhìn Mộ Thần một lúc lâu, nói Tiêu Hoàng dựng bàn cúng tế, kéo Mộ Thần cùng nhau bái tổ tông. Tuy rằng Mạc gia phạm tội, hắn không thể công khai nhận đệ đệ này, nhưng ở trong lòng Tiêu Cảnh, Mộ Thần chính là đệ đệ hắn.
Sự tình kết thúc như vậy, hết thảy lại giống như không có chuyện gì xảy ra. Tiêu Cảnh sau khi dự lễ sắc phong xong trở về đất phong, trước khi đi tặng một khối lệnh bài đất phong cho Mộ Thần, nói hắn nếu bị ủy khuất gì, cứ việc đến đất phong đến tìm mình.
Mộ Thần cười nhận, ủy khuất phỏng chừng sẽ
HOÀN CHÍNH VĂN