Mặt trời chói chang, tiếng ve ầm ĩ không dứt khiến người ta bực bội.
Tiền Oánh Oánh đội mũ rơm, ra vườn rau lấy đồ ăn. Trương Hạo đến đây là khách, cậu mợ lại không ở nhà, cô đành làm tròn chức trách chủ nhà.
Trương Hạo đứng bên cạnh cô, ghét bỏ vườn rau bốc lên hương vị bùn đất khó ngửi và mặt trời nóng hừng hực, cuối cùng vẫn ngậm miệng, ngồi xổm xuống cùng Tiền Oánh Oánh hái rau.
Anh ta hỏi: “Chừng nào em quay lại thành phố? Anh về cùng em.”
Tiền Oánh Oánh: “Chắc mấy ngày nữa, công ty không cho tôi nghỉ phép quá lâu.”
Tiền Oánh Oánh sắp xếp lại rổ rau, đi đến bờ sông nhỏ, nhúng cả rổ xuống nước, đảo mấy lần, sau đó bắt đầu rửa rau.
Trương Hạo ngồi cạnh cô, do dự hồi lâu mới duỗi tay rửa cùng.
Anh ta vừa rửa vừa hậm hực: “Từ nhỏ đến lớn anh còn chưa bao giờ rửa tau, nếu không phải vì em anh sẽ không…”
Tiền Oánh Oánh lạnh lùng nghiêng đầu nhìn anh ta: “Cậu ấm Trương, số rau này để cho anh ăn, anh còn nói nữa tôi cũng không có nghĩa vụ chiêu đãi anh đâu.”
Trương Hạo bị ngắt lời, ngậm miệng.
Trên đường về, Trương Hạo theo sau cô, lảm nhảm: “Không biết em làm thế nào mà sống ở đây được nửa tháng, điều kiện quá kém. Hơn nữa, chiếc mũ trên đầu em thật xấu.”
Tiền Oánh Oánh không để ý anh ta, cô thấy cách đó không xa, Triệu Tiểu Sơn đang giẫy cỏ, bèn chào một tiếng.
Triệu Tiểu Sơn ngẩng đầu, nhìn về phía cô. Mặt cậu hơi ngẩn ngơ, rất nhanh cúi đầu, không để ý đến cô nữa.
Tiền Oánh Oánh nghi hoặc. Triệu Tiểu Sơn có vẻ hơi lạnh nhạt với cô.
Trương Hạo nhìn Triệu Tiểu Sơn, lại nhỏ giọng than thở: “Người nông thôn thật không lễ phép.”
***
Triệu Tiểu Sơn đứng trước gương, nhìn người trong gương.
Làn da đen nhẻm, cả người đầy vết thương.
Thật xấu.
Nhìn người nọ có làn da trắng trẻo như ngọc, dù chỉ mặc một chiếc áo phông bình thường tôn lên vẻ lịch sự tao nhã.
Cậu làm sao có thể so với người nọ?
Cậu chỉ ước róc hết da trên người, cậu xấu như vậy sao dám xuất hiện trước mặt cô.
Cậu chỉ xứng tránh ở nơi tối tăm, vụng trộm ngưỡng vọng cô.
Triệu Tiểu Sơn mở ra chiếc hộp cạnh gối, bên trong có mấy viên chocolate lẳng lặng nằm đó.
Cậu nhẹ nhàng cầm chocolate, lưu luyến si mê cọ vào môi.
Bỗng, cửa bị gõ vang, Triệu Tiểu Sơn vội thả chocolate xuống, đóng hộp.
“Tiểu Sơn, nhà hết muối rồi, đi mua gói muối về đây.”
…
Triệu Tiểu Sơn đi đến tiệm tạp hóa mua muối, đang chuẩn bị trả tiền, cậu chợt nhìn giá đồ phía sau ông chủ bày các loại sữa tắm.
Trắng đẹp, mềm da…
Trái tim Triệu Tiểu Sơn đập nhanh vài nhịp, cậu chỉ vào sữa tắm giá, kích động khoa tay múa chân, ông chủ không hiểu ý cậu, cậu bèn lấy ra một quyển ghi chú nhỏ, vội vàng viết xuống mấy dòng chữ.
“Nó thật sự có thể khiến người ta trắng hơn sao? Loại nào có hiệu quả tốt hơn? Nhanh nhất bao lâu mới có thể trắng da?”
Ông chủ: “…”
…
Triệu Tiểu Sơn về