Triệu Tiểu Sơn ngồi trên ghế, một cử động nhỏ cũng không dám, cả người cứng ngắc, duy chỉ tầm mắt không khống chế nổi mà dừng trên người trước mặt đang giúp mình bôi thuốc.
Cậu ngắm mái tóc đen dài, chiếc cổ trắng nõn, còn đôi môi đỏ mọng…
Thuốc mỡ bôi miệng vết thương không đau mà lành lạnh, rất thoải mái, động tác của cô gái nhẹ nhàng như sợ làm đau cậu.
Cậu nghĩ thầm, nếu vết thương trên người nhiều thêm thì tốt biết bao…
Tiền Oánh Oánh giúp cậu bôi thuốc xong, ngẩng đầu, thấy cậu chăm chú nhìn cô liền bất giác ngẩn ra.
Bốn mắt nhìn nhau, đồng tử Triệu Tiểu Sơn co lại, vội vội vàng vàng dời mắt. Gương mặt ngăm đen bỗng ửng đỏ, không riêng gì mặt, vành tai, cổ cũng đỏ rực.
Tiền Oánh Oánh buồn cười xoa tóc cậu: “Tiểu Sơn dễ đỏ mặt vậy à.”
Triệu Tiểu Sơn cúi đầu không dám nhìn cô, đợi cô thu dọn hòm thuốc đi về, cậu lại hối hận không thể tự đánh mình một trận.
Cậu đứng dậy, lưu luyến si mê nhìn bóng lưng cô.
Lát sau, một người đàn ông cao ráo trắng trẻo bước ra, người đàn ông nhìn thấy Triệu Tiểu Sơn, hơi nhíu mày.
Đúng lúc Tiền Oánh Oánh cũng đi ra, cô nói với Trương Hạo: “Anh cứ về thành phố trước, tôi chưa định về.”
Trương Hạo quay đầu, ánh mắt dời từ người Triệu Tiểu Sơn sang Tiền Oánh Oánh: “Oánh Oánh, em còn ở nơi này làm gì? Theo anh về thành phố được không?”
Tiền Oánh Oánh: “Đến lúc đi làm tôi sẽ về, tôi muốn ở lại đây một thời gian nữa”
Trương Hạo mất hứng: “Oánh Oánh, nơi này thì có gì tốt?” Anh ta đánh mắt sang Triệu Tiểu Sơn, bất mãn mở miệng, “Cả ngày sống cùng một đám hai lúa, em không chán à?”
Vẻ mặt cô cũng trở nên khó coi: “Anh muốn về thì cứ về! Anh không là gì của tôi, không có lập trường chỉ trỏ.”
Trương Hạo bị mắng, anh ta vội mở miệng: “Nhưng em là bạn gái anh!”
Tiền Oánh Oánh: “Tôi không phải bạn gái anh.”
Triệu Tiểu Sơn