Biên tập: Nguyệt Mẫn
============
Dương Vũ ngồi sau bàn làm việc phía đối diện nhìn hành động của hai người, anh đã cố gắng giảm sự tồn tại xuống thấp nhất có thể, nhưng với thể tích lớn như thế thì khó mà giấu được,
Lúc Thẩm An Đồ ăn sắp hết mới nhớ đến chuyện kiểm tra sức khỏe, cậu hỏi Dương Vũ: "Bác sĩ Dương, kết quả kiểm tra sức khỏe của tôi thế nào?"
Dương Vũ đẩy kính mắt, như nói thật: "Trước mắt kết quả kiểm tra không có vấn đề gì, nhưng tình hình cụ thể thế nào thì phải hoàn thành hết các kiểm tra mới xác định được. Bây giờ cậu có triệu chứng đau đầu choáng váng gì không?"
"Không có, nhưng đêm ngủ có lúc sẽ mơ thấy ác mộng." Thẩm An Đồ đưa quả trứng gà đã bóc vỏ sang cho Tạ Đạc, cậu vừa ăn hết phân nửa bánh bao hấp và một cái bánh quẩy, giờ không ăn nổi được nữa.
"Đây là hiện tượng bình thường của việc phục hồi chức năng não, hiện tại cậu có nhớ gì không?" Lúc Dương Vũ hỏi vấn đề này thì giọng điệu vẫn rất ôn hòa, nhưng thật sự trong lòng đã sốt ruột, hắn tin chắc Tạ Đạc cũng muốn biết đáp án này.
"Lúc trước có xem một cuốn album ảnh, nhớ một đoạn về thời cấp ba, nhưng mà nó ít quá." Thẩm An Đồ có hơi bối rối: "Vậy nên có phải tiếp xúc những vật của quá khứ thì có thể giúp cho việc khôi phục trí nhớ phải không?"
Dương Vũ trả lời: "Theo lý là như vậy, nhưng với chuyện hồi phục ký ức này thì không cần vội, có người bị chấn thương đại não chỉ qua vài giờ đã khôi phục được, nhưng có người mất cả đời cũng không thể nhớ nỗi chuyện quá khứ, đừng gấp, thả lỏng cơ thể là được."
Thẩm An Đồ gật đầu, cậu im lặng một lát rồi lại nhìn sang Tạ Đạc đang bắt đầu dọn dẹp ở bên cạnh, đột nhiên cậu dùng một giọng điệu cực kỳ nghiêm túc mà nói: "Bác sĩ Dương, tôi còn một chuyện muốn nhờ anh chỉ bảo."
Dương Vũ cũng nghiêm túc: "Cậu nói đi."
Thẩm An Đồ nhìn hắn: "Tôi có thể sinh hoạt tìиɦ ɖu͙ƈ không?"
Tay Tạ Đạc run một cái, suýt nữa đổ sữa đậu nành ra ngoài.
Dương Vũ suýt sặc nước bọt, hắn nhanh chóng uống vội miếng nước.
"À thì, cái đó...không nên hoạt động kịch liệt quá, chú ý một chút là được..." Trán Dương Vũ bắt đầu đổ mồ hôi.
Thẩm An Đồ hài lòng, đôi mắt cậu nhìn Tạ Đạc như một cái móc gỡ mãi không ra, Tạ Đạc làm như không thấy, vẫn cầm bịch rác ra ngoài.
Một số kết quả khám sức khỏe sẽ không có ngay nên Tạ Đạc dẫn Thẩm An Đồ đi trước.
Sau khi lên xe, Tạ Đạc hỏi Thẩm An Đồ muốn đi đâu, hôm nay có thể đi cùng cậu, Thẩm An Đồ đã nghĩ sẵn địa điểm từ lâu.
"Đến trường cấp ba của tụi mình đi anh, về thăm trường cữ, nói không chừng em lại nhớ ra cái gì đó. Lúc em xem album ảnh cũng chỉ ấn tượng mỗi cấp ba, em cảm thấy đó là điểm đột phá."
Trần Húc cầm lái, chờ Tạ Đạc quyết định.
"Được rồi." Tạ Đạc ở sau xe nhìn Trần Húc qua tấm gương: "Bây giờ cứ đến trường Z trước."
Nửa tiếng sau, Trần Húc lái xe vào cổng chính trường học, sau bảo vệ nhìn thấy biển số xe còn khách khí cho đi vào.
Trước khi Thẩm An Đồ xuống xe còn bị Tạ Đạc tự tay đeo khẩu trang và mũ cho cậu.
Trần Húc đi dậu xe, để Tạ Đạc và Thẩm An Đồ ở quảng trường trước khu trường học.
Z là trường trung học tốt nhất thành phố Z, có thể thấy điều này từ diện tích sàn và cách trang trí của tòa nhà. Chỉ riêng lối vào phía trước quảng trường thôi đã là một đã có một bãi tập lớn như vậy rồi.
"Muốn đi dâu?" Tạ Đạc cúi đầu hỏi Thẩm An Đồ.
"Em không biết nữa, cứ đi dạo thôi." Nói xong Thẩm An Đồ vẫn không yên tâm nên thêm một câu: "Đi vòng quanh chỗ này được không nhỉ? Hình như học sinh còn đang học."
Hôm nay khó có được một ngày Tạ Đạc không mặc âu phục, anh mang một chiếc áo len vàng nhạt, khác chiếc áo ngoài màu xám, đứng sừng sững trong làn gió, giọng anh vẫn bình thản mà nói: "Được chứ, tốt nghiệp về thăm trường cũ rất bình thường, còn chưa nói anh còn quyên góp hai tòa nhà nữa."
Thẩm An Đồ hiểu: "Trách không được vẻ mặt vừa rồi của bảo vệ lại thế."
Nói xong, cậu bắt đầu nhìn xung quanh, Tạ Đạc đi sau lưng cậu, cậu không nói lời nào, Tạ Đạc cũng lặng