Biên tập: Nguyệt Mẫn
===========
"Anh lừa em cái gì?" Tạ Đạc lập tức nghĩ ra hơn mười cách trả lời, mặc dù phương pháp khác nhau, nhưng mỗi phương pháp đều đảm bảo rằng Thẩm An Đồ sẽ phải quay về biệt thự trong vòng hai tiếng nữa.
Nếu cần thiết, Tạ Đạc không ngại chuyện chuyển nhà một lần, ngoại ô thành phố anh vẫn còn một căn biệt thự nữa, chỗ đó còn có tầng hầm khá bí ẩn.
Hai người còn đang đối mặt nhau, Thẩm An Đồ thua trước, cậu hơi ảo não rũ mắt xuống, đôi mắt lạnh lùng mới thoáng chốc kia dường như chỉ là ảo giác của Tạ Đạc.
"Em không nghĩ được, anh có thể nói thật với em không? Anh thích em thật sao?"
Tạ Đạc cười một tiếng thật nhẹ, hỏi lại câu: "Em cho rằng những lời anh vừa nói đều là lừa em ư?"
Anh buông vô số lời nói dối, Thẩm An Đồ lại hoài nghi duy nhất một câu nói chân thật.
"Không phải, mà ngược lại, em cảm thấy đó không giống như lời nói dối nên mới cảm thấy quái lạ." Thẩm An Đồ nhíu mày: "Thật sự em không hiểu, Tạ Đạc, tụi mình đã hôn nhau nhiều lần như vậy, lúc nào cũng là em chủ động, chỉ khi nào em muốn tiến thêm một bước nữa thì anh lại đẩy em ra, anh không hề muốn lên giường với em, người yêu còn như vậy sao?
Tạ Đạc không trả lời, chỉ hỏi: "Em không đau đầu à?"
Thẩm An Đồ trừng anh: "Không đau nữa! Hôm nay cũng kiểm tra lại rồi, bác sĩ Dương nói cẩn thận một chút sẽ không sao, cho nên tối nay chúng ta có thể làm được không?"
Cậu giận lên lại càng đáng yêu hơn nữa, Tạ Đạc còn muốn nhìn thêm nên anh cố ý không nói gì.
Không có được câu trả lời của Tạ Đạc khiến Thẩm An Đồ bắt đầu cuống lên, cậu kéo khẩu ra xuống dưới cằm: "Anh nói rõ ràng đi, bao giờ thì mới làm được? Đừng nói là đợi đến khi em nhớ hết toàn bộ thì anh mới chịu làm chứ? Anh biết ngày nào cũng nhìn được nhưng ăn không được nó khó chịu khổ sở đến mức nào không? Nếu không phải những câu anh vừa nói em còn tưởng rằng anh không thích em."
Tạ Đạc không thể không thừa nhận, câu mà Thẩm An Đồ nói rất lấy lòng anh, trên đời này còn điều gì khiến người ta rung động hơn khi người yêu tự khát cầu như thế?
Dù biết tất cả chỉ là vẻ ngụy tạo của Thẩm An Đồ, là giới hạn, dù biết là thứ chất độc bọc đường, nhưng ngay giây phút này Tạ Đạc cũng muốn được nuốt lấy nó, sau đó chờ cho chất độc bộc phát trong cơ thể rồi chết đi.
Trái cổ Tạ Đạc giật giật, lại đưa tay ra kéo khẩu trang cậu lên: "Cả ngày em cứ nghĩ cái gì thế?"
Thẩm An Đồ nheo mắt lại nhích đến gần anh: "Nghĩ việc địch với anh, anh không nhìn ra được sao?"
Ngọn lửa như bừng cháy, Tạ Đạc đưa tay tóm lấy gáy Thẩm An Đồ, dùng sức nắm phần da thịt mềm mại: "Thẩm An Đồ, sao em lại bậy vậy?"
"Em làm sao? Em muốn lên giường với người mình thích thì sai à? Đừng nói anh bất lực chứ?" Cho dù cổ đang bị tóm, Thẩm An Đồ cũng không nằm ở thế hạ phong, cậu còn chủ động dính sát lại, thì thầm vào tai Tạ Đạc: "Bất lực cũng không sao, em sẽ chữa khỏi cho anh, anh cho em làm một lần đi mà."
"Em đừng được đằng chân lân đằng đầu." Giọng nói Tạ Đạc trầm thấp lạnh lẽo như tiền.
"Được đằng chân lân đằng đầu, chân đâu? anh có cho em chân không?" Thẩm An Đồ nghiêng đầu, đôi môi mềm mại cọ nhẹ vào dưới cằm Tạ Đạc: "Em cho cái chân đi cục cưng."
Hai người đứng trên con đường suy nhất dẫn về phòng học, sắp tan học, học sinh đều đang bắt đầu đi về phía này.
Tạ Đạc chỉ đành buông cậu ra: "Về nhà rồi nói."
Thẩm An Đồ muốn chọc anh phát điên lên: "Anh lại đẩy em ra!"
Tạ Đạc nhìn chằm chằm cậu chốc lát, đột nhiên anh tóm tay cậu kéo thẳng về khu căng tin gần nhất.
Bây giờ còn chưa đến giờ cơm trưa, trong sảnh không có một ai, Tạ Đạc kéo vội Thẩm An Đồ, dựa theo trí nhớ đến thẳng nhà vệ sinh.
Thẩm An Đồ không biết Tạ Đạc muốn làm gì, dọc cả con đường cậu hỏi gì Tạ Đạc cũng không trả lời, mãi đến khi bị anh thô lỗ đẩy vào gian phòng nhà vệ sinh.
"Ưʍ...!"
Tạ Đạc nóng nảy hôn cậu, đại não Thẩm An đồ còn chưa xoay kịp thì miệng đã bị người xa xâm phạm trọng vô thức.
Lần này Tạ Đạc hôn không hề nhẹ, không kiềm chết, thậm chí không quan tâm tới lý trí, anh như muốn nuốt Thẩm An Đồ vào miệng, chặn miệng cậu lại, chẳng khách gì trút bỏ ra hết tất cả những cảm xúc đã bị đè nén từ trước.
Thẩm An Đồ bị Tạ Đạc hôn đến choáng váng đầu óc, cậu thấy như mình đang bị bệnh. Bởi vì không cách nào mở miệng nói chuyện, cậu chỉ có thể dùng chút giọng mũi để cầu xin một cách yếu ớt, không ngờ rằng đối phương lại hôn kịch liệt hơn
Tạ Đạc áp bàn tay nóng bỏng lên sau gáy Thẩm An Đồ, anh dùng bàn tay ấy áp lên cái cổ trần trụi và lỗ tai cậu, chầm chậm len lỏi vào, khiến nó trở nên ửng hồng hết cả.
Biết Thẩm An Đồ vẫn chưa khỏe hẳn nên Tạ Đạc không dám quá mạnh tay, ngọn lửa mới vừa cháy lên thì anh đã buông cậu, khi môi lưỡi tách ra còn kéo theo một sợi tơ bạc. Rõ ràng chịu không nổi là Thẩm An Đồ, cậu còn cố ý men theo sợi tơ bạc để liếm lên, nhào tới Tạ Đạc tiếp tục rong đuổi theo nụ hôn sâu đậm.
Lần này Tạ Đạc lại càng thành thạo,
anh vừa dùng răng dày vò hai bờ môi đỏ thẫm, vừa dùng một giọng khe khẽ mà hỏi cậu: "Anh đã đủ chủ động chưa? Anh có thích em không? Hửm?"
Chân Thẩm An Đồ mềm nhũn, nếu không phải bị Tạ Đạc ép vào vách ngăn chắc có lẽ bây giờ cậu đã ngã xuống đất.
"Vậy tại sao trước đó anh lại như thế?" Thẩm An Đò đưa lưỡi liếm chỗ cắn đau, cậu lại bị Tạ Đạc tóm được rồi cùng nhau quấn lại trừng phạt.
"Thế nào?" Tạ Đạc cười khẽ: "Rõ ràng là em quá phóng túng, có trách anh lãnh cảm à."
"Sao không nói là do anh quá dâm câu kéo em?" Thẩm An Đồ thừa kịp Tạ Đạc không đề phòng, đột nhiên cậu dùng sức, đẩy anh ngã người vào tấm ngăn đối diện, sau đó đè người mình lên, môi chạm lên phần trái cổ của anh: "Ngày nào anh cũng mặc tây trang kín cổng cao tường, có phải cố ý dụ dỗ em không? Sao hôm nay anh không mặc tây trang nữa đi hả giám đốc Tạ?"
Ngay sau đó phần trái cổ yếu ớt bị thứ ấm nóng ngậm lấy, suýt nữa Tạ Đạc đã quên rằng họ còn đang trong nhà vệ sinh của căng tin trường học, anh vói tay vào vạt áo hoodie của Thẩm An Đồ, đầu ngón tay bò vào trong lưng quần cậu, đột nhiên, tiếng chuông trường như vang dội, tiếng loa lớn đến mức như thể đang reo ngay trên đầu hai người họ.
Tạ Đạc không nhúc nhích, chờ Thẩm An Đồ ra quyết định.
Thẩm An Đồ bị dọa tỉnh, lúc này thứ mùi đặc biệt trong nhà vệ sinh, các vết đen trên tấm ngăn khó mà không để ý được, nơi này thật sự không thể nói được lời yêu. Thẩm An Đồ không cam lòng hôn lên đỉnh đầu Tạ Đạc hai cái, cuối cùng cậu lùi vè sau hai bước rồi tựa vào tấm ngăn, bắt đầu tỏ vẻ đau khổ nũng nịu.
"Em Khó chịu, đầu em đâu, phía dưới cũng đau, cả người chỗ nào cũng cũng khó chịu."
"Vậy chúng ta về nhà?" Tạ Đạc cũng hứng, anh đưa tay chỉnh lại mũ áo cho Thẩm An Đồ.
Thẩm An Đồ lại không chịu: "Nhưng em còn chưa đi đến bãi tập."
Mười phút sau, hai người đi ra căng tin, mặc dù khoảng cách hai bước một trước một sau, nhưng