Sau sự xuất hiện của Tiên Đế, linh khí tam giới tăng lên rất nhiều.
Những vị đại năng giả cảm thấy có tương lai vô cùng.
Ngay cả Lương tông chủ đang bế quan cũng mỉm cười tiếp tục tu luyện.
Giang Hàn Du nhận ra sư tôn mình lại bế quan nên không làm phiền, sư tôn vốn dĩ gần gũi hơn bây giờ lại xa lạ hơn.
Thẩm Nguyệt Hy quay về trạng thái cao lãnh, tiếp tục tu luyện bế quan, cách 20 năm sẽ xuất quan để một lần để xem tình hình của 4 đệ tử.
Chủ yếu ra ngủ với tiểu đồ đệ rồi chạy.
Giang Hàn Du cảm thấy bản thân hình như thành công cụ hình người để giải tỏa của sư tôn nên quyết tâm tu luyện để sớm ngày đánh bại sư tôn.
Thời gian miên man cứ vậy đã trên ngàn năm dài đằng đăng.
Thẩm Nguyệt Hy xuất quan, y vươn vai của mình, khẽ ngáp 1 tiếng rồi tùy ý rót ly trà.
Ở Tiên Đế cảnh là cảnh giới khó đột phá nhất, không phải vì linh khí hay gì mà là không có cơ hội, nó giống như bản thân đã tới giới hạn vậy, Tiên Đế và Siêu Thoát rất mơ hồ, có thể cả đời cũng không đạt đến được.
Thẩm Nguyệt Hy đang đặt chân ở Siêu Thoát cảnh, y sắp đột phá rồi, nhưng vẫn còn chút gì đó khiến y vướng bận.
Thẩm Nguyệt Hy gõ gõ linh ngọc bảo các đệ tử quay về.
Giang Hàn Du nhận được tin cũng đi vào trong, bây giờ nhìn sư tôn càng xa lạ hơn, tròng mắt của y hình như càng xinh đẹp hơn trước.
Thẩm Nguyệt Hy cũng chú ý màu mắt của mình, ban đầu từ màu xanh dần dần nhạt tới màu xanh bạc.
Y rũ mi, điềm tĩnh nói "Ngồi đi, tu luyện sao rồi".
Giang Hàn Du cẩn thận đánh giá lại rồi nói cho y biết thời gian qua hắn đã làm gì.
Thẩm Nguyệt Hy gật đầu đã hiểu, y rũ mi rồi quăng 1 cái giới chỉ cho hắn "Ừm, vi sư sắp phải rời khỏi, không biết bao giờ mới quay lại, con cầm lấy mà dùng".
Giang Hàn Du nhìn y mà khó hiểu "Sư tôn muốn lịch luyện sao?".
Y cười cười, khẽ lắc đầu "Không phải, ta quay về nhà, có lẽ sẽ không quay lại hoặc rất lâu ta mới quay lại".
Giang Hàn Du trầm mặc nhìn y, hắn có chút khó xử, Thẩm Nguyệt Hy chặn miệng cậu, y khẽ nói "A Du, khi ta đi rồi thì nói với sư tổ con một tiếng, nói là ta đã về nhà là được, đừng khiến ngài ấy lo".
Giang Hàn Du đứng lên "Nhưng mà sư tôn, người nói như thể người muốn đi viên tịch vậy".
Thẩm Nguyệt Hy trầm mặc cười "Có lẽ đi, khi ta đột phá, thứ ta đối diện không phải tam giới đâu, mà là quy tắc, pháp tắc thiên địa, kiếp trước ta đã trải qua một lần nên ta biết rồi, A Du, đừng lo".
Giang Hàn Du siết chặt tay rồi bỏ đi.
Thẩm Nguyệt Hy không đành lòng nhìn đối phương.
Y cười khổ.
Hôm sau Minh Ngự quay về đầu tiên, tên nhóc năm xưa đã lớn thành đại thiếu niên tuấn lãng, chững chạc.
Thẩm Nguyệt Hy đặt tách trà xuống, Minh Ngự trầm ổn mỉm cười "Sư tôn".
Y gật đầu rồi nói "Lại đây".
Minh Ngự đi qua ngồi bên cạnh y, y vươn tay sờ đầu cậu "Ngoan, kể cho vi sư biết con ra ngoài làm được gì rồi?".
Minh Ngự cao hứng gật đầu, cậu vứt bỏ khí chất ổn trọng, chững chạc mà giống đứa nhỏ đòi kẹo từ người lớn khi làm được việc đáng khen.
Thẩm Nguyệt Hy nhẹ nhàng gật đầu, y cười cười rồi sờ nhẹ gương mặt của cậu "A Ngự thật giỏi, có quà cho A Ngự".
Minh Ngự kiểm tra giới chỉ phát hiện có vô số núi linh thạch đến loá mắt, cậu sững sờ nhìn y "Sư tôn...!Cái kia...".
Thẩm Nguyệt Hy lấy quạt ngọc ra đưa cho cậu và nói "Đây là quạt ngọc tên Mặc Vũ, tặng cho con, coi như là cho A Vũ, quạt này khá yếu, không thể tùy tiện đem ra ngoài".
Minh Ngự nhận quạt bằng 2 tay, sau đó vui vẻ cười cong mắt "Tạ sư tôn".
Thẩm Nguyệt Hy cười cười, sau đó nói "Tiểu tử ngốc, con lớn thật rồi, đi đường mệt mỏi, về phòng nghỉ đi, sớm ngày cũng đi thăm Ninh Xuyên đi, đứa nhỏ kia chắc sớm quên mặt con rồi".
Minh Ngự ồ ồ rồi cười "Tốt, sư tôn, sư tôn nghỉ ngơi tốt nha".
Thẩm Nguyệt Hy ngồi uống trà, sau 1 chút thì nhắm mắt ngưng thần.
Thẩm Nguyệt Hy đang ngồi thì Linh Ngọc có tin tức, y lấy nó ra khỏi giới chỉ rồi nhìn xem, là hình ảnh của Thẩm mẫu, bà ấy lo lắng vô cùng "A Thần, có chuyện xảy ra rồi".
Thẩm Nguyệt Hy nhìn qua dáng vẻ gấp gáp và lo lắng của bà, hắn hơi nhíu mày lại và hỏi "Sao vậy mẹ?".
Thẩm mẫu thít thít nói "Cha và A Quân đều gặp chuyện rồi, hai người họ hôm qua đi tới Quý Thành thì bên kia bị thiên thạch đâm tới xảy ra hiện tượng hố đen, bây giờ cảnh sát và mọi người đều đang cố gắng vào trong".
Thẩm Nguyệt Hy nói "Người đã đến đó chưa?".
Thẩm mẫu cắn môi, bà lên tiếng "Ta đang lái xe đến đó, A Thần, con trở lại được không".
Thẩm Nguyệt Hy gật đầu "Vâng ạ, con sẽ sớm nhất trở lại, người lập giao ước với con được không, chỉ cần con trở lại, người sẽ ôm con chứ?".
Thẩm mẫu nghi hoặc rồi không hiểu, Thẩm mẫu gật đầu, Thẩm Nguyệt Hy gật đầu, khế ước hình thành, y