Thế giới bên trong cái vòm không khác gì bên ngoài kia, là ban đêm rợm ngợp như quái thú nuốt chửng lấy con người.
Thẩm Nguyệt Hy tiếp nhận kịch bản của thế giới chi thần truyền tới dưới dạng bảng hệ thống, y cụp mi xuống, kém chút té từ trên trời xuống, thảo.
Kịch bản trong này xoang quang nhân vật chính tên Khang Nguyệt, là một sinh viên đại học bình thường, nhưng gương mặt gần giống lại giống ánh trăng sáng trong lòng của một người nên được một giám đốc tập đoàn lớp là Diệp Thần bao dưỡng, xung quanh còn có các quý nhân khác giúp đỡ.
Thẩm gia cũng bảo vệ vì Khang Nguyệt là con của vợ mới mà Thẩm phụ cưới.
Thẩm Dư Quân ghét Khang Nguyệt nhưng cũng dần bị công lược và quỳ dưới gối sẵn sàng bảo vệ và hy sinh vì cậu ta.
Cả thế giới nam nhân ưu tú vì cậu ta mà kính ngưỡng, bảo vệ.
Thẩm Nguyệt Hy đọc xong, y đen mặt, hay lắm! Gia đình của y bị phá tan luôn, vui thật đấy.
Thẩm Nguyệt Hy mỉm cười đến độ dịu dàng, y đáp xuống đất, sau đó suy nghĩ đôi chút, thế giới này xoay quanh Khang Nguyệt, vậy nên từ Khang Nguyệt mà phá sao, hay nên khôi phục lại tất cả mọi người trước.
Thẩm Nguyệt Hy khó xử, đêm tối 9 giờ, đèn đường Bạch Thành sáng rất nhiều, y rảo bước trên đường, sau đó đi tìm nhà họ Thẩm.
Thẩm Nguyệt Hy đang đi một chút thì gặp phải một cái xe dừng lại, y quan sát bên kia, dù ngược sáng nhưng y vẫn thấy rõ có 2 người đi xuống.
Thẩm Nguyệt Hy không có điện thoại, trong túi có tiền mặt và thẻ ngân hàng của Thẩm mẫu đưa, y thở dài lại nhìn trước mắt người.
Thẩm Nguyệt Hy không quen biết đối phương, y nhìn qua sau đó phiền muộn rời đi, 2 người kia đi vào cái tiệm cà phê bên cạnh.
Thẩm Nguyệt Hy rảo bước trên đường phố, trời thu có chút lạnh nhưng y thấy thoải mái, người sống ở núi tuyết xuống đây còn cảm thấy nóng.
Y than thở nhẹ nhàng, y muốn về Giang Nam quá...
Thẩm Nguyệt Hy đi một hồi thì mưa ngồi bên đường dưới mái hiên và suy ngẫm nhân sinh, sau đó có một người đi qua chỗ y, y nhìn giày da đen rồi ngẩn đầu nhìn lên, đối phương che dù, còn có gương mặt kia, hm? Hóa ra là em trai nhỏ.
Thẩm Dư Quân ma xui quỷ khiến qua đây thấy rõ gương mặt của y mới sững sờ sau đó mới ấp úng nói "Anh...!Anh trai?".
Thẩm Nguyệt Hy nhìn rồi đứng lên, y lạnh nhạt nói "Ừ, tiểu tử ngốc".
Thẩm Dư Quân nhìn rồi mỉm cười "Anh ở đây khi nào vậy? Không phải anh ở nước ngoài với mẹ sao?".
Thẩm Nguyệt Hy: "..." A...!ký ức sai rồi.
Thẩm Nguyệt Hy nhớ lại mạch truyện, Thẩm phụ và Thẩm mẫu ly hôn, 2 người tách ra 2 đứa con nên mới xảy ra việc này.
Thẩm Nguyệt Hy rũ mi xuống, y mệt mỏi nói "A Quân, ngồi xuống nói chuyện với anh trai".
2 vị boss tổng ngồi xổm trước mái hiên, thư ký Cao ngồi xổm nhìn 2 người họ.
Thẩm Nguyệt Hy trực tiếp khơi mạch ký ức của cậu nhóc xong xuôi, Thẩm Dư Quân gật đầu lên tiếng "Đã hiểu rồi anh, anh yên tâm, cha và dì Sầm chưa đụng nhau đâu".
Thẩm Nguyệt Hy nói "Mẹ đang ở bên ngoài, anh để bà ấy ngủ rồi, sáng mai anh sẽ phá hủy tấm chắn kia, về nhà ăn sáng".
Thẩm Dư Quân gật đầu rồi nói "Anh qua đây có bị gì không?".
Thẩm Nguyệt Hy lắc đầu "Không có gì, bây giờ anh có thể tự do đi qua các thế giới, anh tính ở lại thêm một thời gian rồi mới rời đi".
Thẩm Dư Quân gật đầu "Vậy a, chúng ta về nhà ngủ đã, về nhà chính ha, gặp cha luôn".
Y khẽ gật đầu rồi đứng lên, bí thư Cao che ô đưa qua bị y cản lại "Cứ che cho Dư Quân đi, không cần cho ta".
Thẩm Nguyệt Hy lên xe, ngồi ở ghế sau, Thẩm Dư Quân ngồi ở phó lái, cậu khẽ nói "Anh ơi, chuyện yêu đương của anh sao rồi?".
Thẩm Nguyệt Hy: "...".
Y suy ngẫm rồi trầm mặc lên tiếng "Ổn, chỉ là đối phương bị tách ra các mảnh nhỏ nên là bây giờ anh phải đi tìm lại từng mảnh nhỏ của hắn".
Thẩm Nguyệt Hy vận chuyển sư đồ khế, linh điệp màu mực hiện lên khiến y kinh ngạc, y bóp tan linh lực đi rồi sờ nhẹ môi, hóa ra ở đây có sao.
Thẩm Dư Quân tò mò hỏi "Con bướm kia là sao vậy anh?".
Y bình tĩnh nói "Nó là sư đồ kế, giúp tìm kiếm và định vị mối quan hệ sư đồ, nếu nó xuất hiện được thì chứng tỏ ở đây có đệ tử của anh, có lẽ là người mà anh phải công lược".
Thẩm Dư Quân hưng phấn tò mò hỏi, Thẩm Nguyệt Hy cũng nói là bản thân sơ ý làm cho bé cáo của mình bị tách ra từng mảnh nhỏ, vì thế cần phải đi tìm lại.
Thẩm Dư Quân gật đầu đã hiểu "Vậy là anh yêu đối phương hay do ái náy?".
Thẩm Nguyệt Hy do dự nhìn gương chiếu hậu, y trầm mặc "Khi xưa chỉ là áy náy, nhưng bây giờ thì yêu".
Thẩm Dư Quân khoanh tay rồi cẩn thận ngẫm nghĩ "Khi xưa đối phương theo đuổi anh như vậy mà anh không nhìn tới, còn liên lụy đối phương, vậy rốt cuộc là sao?".
Thẩm Nguyệt Hy miết tay mình một lúc, khẽ mở miệng "Năm đó anh đột phá tu vi thành Thần, chịu lôi kiếp khiến bản thân gần mất mạng, khi đó mọi người đều tấn công để giết anh mà đoạt thần cốt, nguyên đan của anh, khi đó hắn bảo vệ anh mà bị thương gần chết, trước khi chết đã tự moi Yêu Đan cho anh, sau đó anh nhận lấy, khôi phục lại nửa tu vi...".
"...!ngày hôm đó chính là ngày mà tam giới trải qua cơn mưa máu, máu của các đại năng, xương cốt họ rơi xuống trên đất, thấm đẫm màu máu, thi thể, xác chất thành đống, chính anh ra tay giết họ, sau đó chém mất