Thời gian thi đại học bắt đầu.
Thẩm Nguyệt Hy dẫn nhóc con nhà mình đi thi, y cẩn thận vô cùng, hết sức chú ý sức khỏe bản thân.
Thẩm Nguyệt Hy làm tiên quân bao năm, y nhận ra hoá ra trước kia mình còn cục súc lắm.
Tĩnh tâm.
Sau khi thi xong và có kết quả, thủ khoa cả nước gọi tên Quý Nhiên Hàn, cả thôn mở tiệc ăn mừng linh đình việc này, đốt pháo các thứ.
Thẩm yếu tim thì nằm an lành ở nhà.
Lê Kiều Vân khẽ cau mày nhận ra có thay đổi, nhưng mà kiểu gì cũng không giàu như bạn trai của nàng ta mà thôi.
Quý Nhiên Hàn dự tiệc xong cũng đem đồ ăn về cho Thẩm Nguyệt Hy, Thẩm Nguyệt Hy lười biếng ăn rất ít, còn rất thanh đạm.
Sau đó bình tĩnh nói "Nhiên Hàn, mai thu dọn đồ đạc, chúng ta về Thành Đô".
Quý Nhiên Hàn gật đầu "Được tiên sinh" tới đó sẽ có cơ hội việc làm nhiều hơn.
Thẩm Nguyệt Hy nhìn cũng hài lòng, ngoan thật.
................
Vài tuần sau Thành Đô, biệt thự nhà cũ nhà họ Thẩm.
Thẩm mẫu ra đón con trai, hạ nhân trong nhà cũng ra, còn có Thẩm Nguyệt Tần, con út trong nhà quay về thăm anh trai.
Thẩm Nguyệt Hy có gửi điện tín cho họ về sự việc của Quý Nhiên Hàn nên không sao.
Quý Nhiên Hàn cũng nhớ nhà họ Quý có ân với mình như thế nào, mọi người đều rất thân thiện và tốt bụng.
Có thể nói quý nhân cuộc đời cậu là Thẩm gia.
Thẩm Nguyệt Hy bị chê gầy, bị bồi bổ một đống thực đơn dinh dưỡng, y chán ngán bỏ trốn.
Sau mấy hôm về nhà cũng gặp hết người trong nhà.
Quý Nhiên Hàn được giới thiệu công việc, dạy dỗ làm nhân công ở chỗ công ty thực phẩm mà Thẩm Nguyệt Hy làm trước.
Y nhìn nhóc con, sau đó suy ngẫm nhân sinh.
Gần đây Thẩm Nguyệt Hy ít khi quan tâm tới Quý Nhiên Hàn làm Quý Nhiên Hàn không hiểu, chưa kể việc Thẩm Nguyệt Hy bây giờ ít khi về nhà, hết sức bí ẩn.
Quý Nhiên Hàn nhận ra gì đó khác thường ở tiên sinh nhưng lại không thể chỉ rõ ra.
Cho tới cái khi mà tiên sinh ngày càng cách xa.
Quý Nhiên Hàn sau mấy tháng tới Thành Đô đã quyết định đêm đó tới phòng y để gặp.
Hắn gõ cửa, khẽ hỏi "Tiên sinh, là tôi Nhiên Hàn".
"Ừ, vào đi" giọng nói thanh lãnh ấy vẫn vang lên như ký ức của hắn.
Quý Nhiên Hàn đi vào trong phòng ngủ của y nhìn thấy tiên sinh mặc bộ đồ ngủ thoải mái màu đen làm tương phản cùng lộ ra cần cổ trắng cùng cánh tay trắng xinh đẹp.
Thẩm Nguyệt Hy ngồi nơi thành giường, gọng kính bạc trên mắt, y tháo nó xuống rồi hỏi "Có chuyện?".
Quý Nhiên Hàn do dự rồi đi vào, hắn rụt rè kéo ghế ngồi xuống đối diện với Thẩm Nguyệt Hy, hắn cúi đầu, hơi buồn bã mà cũng không rõ tại sao lại vậy.
2 người im lặng trầm tư, Thẩm Nguyệt Hy ngồi kiên nhẫn đợi hắn mấy phút, sau đó y trầm mặc.
Quý Nhiên Hàn lúc nào đứng dậy đi qua chỗ y "Tiên sinh, ta...".
Y nghiêng đầu "Ừm?".
Quý Nhiên Hàn ủ rũ sau đó tay chạm nhẹ vào gương mặt của y, nâng cằm y lên, mặt hắn kề sát hắn giật mình, yết hầu hơi chuyển động rồi khẽ hỏi "Tiên sinh...!Có thể không?".
Thẩm Nguyệt Hy: "..."
Y nghi hoặc "Muốn?".
Quý Nhiên Hàn ừ một tiếng "Muốn".
Y bình tĩnh nói "Chắc chắn muốn?".
Hắn ừ một cách chắc chắn, đôi mắt lưng tròng tỏ vẻ đáng thương "Có thể sao tiên sinh?".
Thẩm Nguyệt Hy nhìn thấy hình dáng của Giang Hàn Du bên trong Quý Nhiên Hàn, nhất là dáng vẻ dụ dỗ y khi trên giường, mỗi lần làm xong là bày ra vẻ mặt và đôi mắt cún con này dụ dỗ y, thật nông cạn, nghĩ y sẽ dính bẫy sao? Nhóc sai rồi...
Thẩm Nguyệt Hy ừ một tiếng "Được" định lực không chịu nổi dáng vẻ này.
Quý Nhiên Hàn vui vẻ hôn y, rất nhẹ nhàng lại mềm mại, bờ môi ngậm lấy môi mềm, như ngậm lấy một viên kẹo, nhẹ nhàng mút lấy tận hưởng vị ngọt của viên kẹo trong miệng, tận hưởng từng chút hương thơm bên ngoài vỏ rồi dần nếm lấy hương vị mật ngọt của nhân ở bên trong.
Khi nếm thử rồi mới biết phần nhân vô cùng ngon miệng và câu nhân làm người ta muốn ăn hết tất cả mật ngọt của viên kẹo ấy, tham lam xâm chiếm hết toàn bộ.
Sau khi nếm xong kẹo thì không quên nhấm nháp miệng, hưởng thụ tới chút còn đọng lại ở môi.
Thẩm Nguyệt Hy bị hôn cho ngu người.
Người ta hôn như vậy, nhưng tên nhóc này chơi kiểu bá đạo, thích cắn lưỡi y.
Con người không chịu nổi đả kích buồn vô cùng.
Hôn xong sưng môi.
Haiz, không trông mong gì được cái tên nhóc này.
Quý Nhiên Hàn mặt đỏ bừng nhưng vẫn gặm nhẹ bờ môi mỏng của Thẩm Nguyệt Hy "Tiên sinh...!Có thể không?" hắn chớp nhẹ hàng mi cong, sau đó lại hôn tiếp.
Thẩm Nguyệt Hy bị gặm mấy lần tới bực mình đuổi Quý Nhiên Hàn ra ngoài.
Quý Nhiên Hàn đêm về mất ngủ, hôm sau dậy sớm đi dính lấy người thì bị Thẩm Nguyệt Hy túm đi bệnh viện.
Quý Nhiên Hàn nhìn bác sĩ, Thẩm Nguyệt Hy bình tĩnh nói "Ta có đầu tư cho bệnh viện nên sẽ có lúc tới đây, cậu cũng nên xem qua các bác sĩ thực tập đi, để tránh bỡ ngỡ, đây là bác sĩ Lưu, có chỉ dẫn...".
Thẩm Nguyệt Hy khựng lại, y nhìn qua phía bên kia, một chàng trai có mái tóc dài, dáng dấp kia làm y đứng yên.
Quý Nhiên Hàn nhìn qua bên kia, là người lạ, tiên sinh quen sao?
Thẩm Nguyệt Hy nhìn rồi hỏi "Bác sĩ Lưu, bệnh nhân kia là sao?".
Bác sĩ Lưu à một tiếng "Đó là bệnh nhân khoa mới, hình như bị tâm thần thì phải, cứ nhận mình là tiên quân".
Thẩm Nguyệt Hy trầm mặc, y siết nhẹ trái tim mình, hơi thở hơi gấp, bác sĩ Lưu giật mình đỡ y "Cậu đem theo thuốc không?".
Y khẽ run "Trong áo..".
Bác sĩ nhanh chóng lấy thuốc cho y xong, Thẩm Nguyệt Hy dùng thuốc, y khẽ nói "Bác sĩ Lưu, tôi ổn rồi, làm phiền bác sĩ rồi".
Bác sĩ Lưu cười gượng